Long Thiên Vũ nhìn bó hoa trong tay, mắng thầm một tiếng.
"Ông nội thật đúng là ngây thơ."
Thế mà lại để cho cô đi tặng hoa cho cái tên Nam Cung Ngạo kia, nhìn là biết anh ta sẽ không thích loại đồ vật như này, nàng vứt bó hoa trên mặt đất, sau đó đuổi theo anh ta.
"Nam Cung Ngạo, đợi em với."
Cô đi giày cao gót, vì vậy không thể chạy nhanh cho nên phải gọi với theo anh ta.
Nam Cung Ngạo bước chân rất nhanh, thanh âm nũng nịu phía sau hoàn toàn không quan tâm.
Mà Long Thiên Vũ từ đường nhỏ chạy qua, dang hai tay ngăn anh ta.
"Nam Cung Ngạo, anh không được đi. Ông nội đã nói ngày hôm nay anh phải đi theo giúp em."
Cô cố chấp ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn về phía anh ta, giống như bình thường vẫn làm nũng với cha mẹ mình.
Nam Cung Ngạo vốn không thích kiểu tùy hứng như cô gái này, đối với lời cô ta nói, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Không có khả năng."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者