Lệ Bắc Thành nghe bà nói, ông không còn gì để nói cả, đây là lời hứa oonh dành cho bà nhưng ông đã nuốt lời.
Ông lạnh mặt xuống, và khẽ cười một tiếng.
"Nhưng hiện tại, anh không muốn cưới em."
Nói xong ông xoay người đi, bước đi thật vội vàng, trong khi Lam Vũ Điệp biết ông sẽ như vậy, cũng không đuổi theo.
Lệ Bắc Thành đi đến chỗ cửa, lúc kéo cửa ra lại phát hiện không mở được. Ông chau mày kiếm và tiếp tục dùng sức kéo mấy cái. Xác định cửa đã bị khoá chặt, ông không ra được.
Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn của Lam Vũ Điệp vang lên: "Bắc Thành, em chờ anh bao lâu rồi nên em sẽ không để anh rời đi, em không cho phép."
Bà đứng ở mép giường, hai mắt ngây ngốc nhìn ông, dung nhan tuyệt mỹ đó dưới ánh trăng, dường như càng rung động lòng người.
Lệ Bắc Thành căn bản không dám xoay người nhìn bà, ông sợ mình nhìn rồi sẽ không kìm được động lòng.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者