Lam Vũ Yến cực kì vui vẻ, trên mặt vẫn tươi cười.
Bà ta đi đến trước mặt Lệ Bắc Thành, muốn ôm ông. Hai mắt Lệ Bắc Thành tối sầm lại, lui về sau mấy bước.
"Tránh xa tôi ra, nếu không, tôi sẽ không ở lại chỗ này nữa."
Hơn hai mươi năm nay ông không rời đi, không phải bởi vì ông vô dụng, mà là do tâm của ông đã chết. Sau khi trận lửa lớn kia qua, lúc mặt ông bị hủy, ông đã hoàn toàn chết tâm.
Còn sống cũng chỉ như cái xác không hồn mà thôi.
Hai tay Lam Vũ Yến hạ xuống: "Được, được, em không đến gần anh, cũng không qua đó. Nếu hai nhóc kia cần đồ gì đó của hai đứa, em sẽ cho người mang qua."
Bà cảm thấy mình quá mức cẩn thận rồi, hai nhóc kia cũng mới chỉ có năm tuổi, trẻ con năm tuổi có thể thông minh tới mức nào chứ, bà không tin hai đứa có thể chạy trốn.
Hơn nữa chỉ cần Lệ Bắc Thành hết bệnh, bà ta sẽ lập tức để hai nhóc rời đi.
Bà không có ý định giữ lại hai đứa, cho nên coi như mình rất nghe lời đi.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者