Lắng nghe giọng nói trầm thấp của Nam Cung Ngạo, lộ ra sự nam tính của người đàn ông, làm cho Lương Mộc Tình an lòng không ít.
Ở nơi này, cô tràn đầy cảm giác an toàn, ở trong lòng cô chỉ cần có Nam Cung Ngạo, cô cũng cảm thấy được an toàn, ấm áp từ đáy lòng. Không ai dám bắt nạt cô, cũng không ai sẽ bắt nạt cô.
Cô cũng chậm lại, nôn nghén thực sự rất khó chịu. Nhưng chỉ cần cục cưng trong bụng khỏe mạnh lớn lên, thì mọi việc làm đều đáng giá.
"Đoán xem."
Giọng của cô nhẹ nhàng, giống như những con suối trong vắt trên núi, có thể làm dịu đi tâm trạng của người khác.
Tối nay điều khiến Nam Cung Ngạo không thể yên lòng chính là cô, nhưng lúc này lại là vì Tuyệt, mới bằng lòng rời cô khoảng một thời gian.
"Ừ, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, đừng có vội đến trường, biết không?"
Anh đối với cô vẫn là thói quen dùng mệnh lệnh, anh không thể ôn nhu được, và cũng không thể hạ thấp sự kiêu ngạo.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者