Mạc Thanh Yên hai mắt đỏ rực, nhìn thấy anh bị đặt trên giường bệnh, mà bộ dạng của anh như thể cái gì cũng không biết, không khỏi đau lòng.
Lãnh Nhiên vỗ vỗ vai cô: "Tiểu Yên, chúng tôi đã điều tra ra nơi ở của Ngôn Khải, tôi cùng Nam Cung sẽ lập tức đến bắt hắn trở về."
Mạc Thanh Yên hai mắt sáng ngời: "Tìm được hắn rồi sao?"
Ngày đó hắn trốn quá nhanh, Lệ Đình Tuyệt và mọi người không ai tìm được hắn, xem ra, hắn đã chuẩn bị từ trước nên mới có thể trốn thoát.
Con ngươi xanh lam của Nam Cung Ngạo sáng lên: "Ừ, tôi cùng Lãnh Nhiên đi ngay đây."
Mạc Thanh Yên nhìn đến Lệ Đình Tuyệt đang ở trên giường, cô cắn răng.
"Tôi phải đi với các anh."
Bởi vì Ngôn Khải rất mưu mô xảo quyệt, cô không muốn để hắn chạy thoát, Tuyệt hiện tại thành ra như vậy, cô phải làm đến vạn vô thất nhất.
"Tiểu Yên, cô ở đây cùng Tuyệt, chúng tôi đi là được rồi."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者