Lam Dạ Bạch đỡ Mạc Thanh Yên ngồi lên xe điện, Lệ Đình Tuyệt bước lên, ngồi cạnh cô. Lam Dạ Bạch chỉ có thể ngồi vào vị trí phó lái, sau đó ánh mắt lướt qua đằng sau.
Anh họ này tốc độ cũng quá nhanh rồi, sớm biết thế hắn đã lên trước rồi.
Xe đi về phía ruộng hoa, dọc theo đường đi đều tràn ngập hương hoa, trang viên này thật đúng là thoải mái.
Lệ Đình Tuyệt ghé mắt nhìn cô, ánh mắt của cô vẫn còn dừng lại ở ruộng hoa đang chậm rãi lướt qua.
Anh sáp mặt lại, nhỏ giọng hỏi cô.
"Em rất thích nơi này sao?"
Mạc Thanh Yên xoay đầu qua khiến cho chóp mũi hai người chạm nhau một cái, mặt cô hơi đỏ lên. Người đàn ông yêu nghiệt này thật biết cách chọc người khác.
Mà Lệ Đình Tuyệt lại nhếch môi cười, nụ cười này tựa như đóa hoa hồng nở rộ vậy.
Mạc Thanh Yên nhanh chóng thu lại tầm mắt, không thể cùng anh tiếp xúc gần gũi được, bằng không cô sẽ bị anh câu dẫn đến mức không thể nào suy nghĩ được nữa.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者