Lúc cô bước về phía anh, đưa tay lên cởi khẩu trang của anh, nhưng bị anh giữ lại.
Ánh mắt của anh sắc lạnh, toàn thân tỏa ra sự tức giận.
"Buông tay."
Giọng của anh lạnh như băng tuyết, một chút ấm áp cũng không có.
Mạc Thanh Yên rất đau lòng, biết anh rất để ý, có ai mà không để ý đến nhan sắc của mình chứ?
Hơn nữa trước đây còn là khuôn mặt hoàn mỹ khiến người ta phát cuồng, biết rằng trong lòng anh rất khổ sở, nên mới trở nên lạnh lùng như vậy.
Nhưng lúc này, cô muốn ở bên anh, cô thu tay về. Đáy mắt hiện lên một tia đau khổ, bởi vì anh lúc này giống như chim sợ cành cong, chỉ cần có người muốn tháo khẩu trang của anh ra, thì cả người anh đều tỏa ra sự giận dữ.
"Em chỉ là nhớ anh thôi, rất lâu rồi chưa được gặp anh, muốn nhìn anh."
Cô quay người và nói những lời trái với lương tâm, cắn một ngón tay của mình, để cố gắng không rơi lệ.
Lệ Đình Tuyệt nhìn bộ dạng cô đau khổ như vậy, tâm trạng của anh cũng không ổn hơn.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者