Lệ Đình Tuyệt cầm tay cô, đôi mắt sáng nhìn cô không rời.
"Bởi vì trong lòng rất nhớ em, nên không ngủ được."
Mạc Thanh Yên nở nụ cười, sau đó hừ lạnh một tiếng.
"Ai bảo anh hung dữ với em, còn rất lạnh lùng, rất vô tình, anh có biết không?"
Nhớ đến chuyện đêm hôm đó, cô lại thấy vô cùng tức giận, dáng vẻ người nào đó nghiêm mặt lạnh lùng mắng cô, thật sự là cực kỳ đáng sợ.
"Lệ Đình Tuyệt nghĩ nghĩ, "Sau này sẽ không như vậy nữa."
Anh nắm tay cô đi bên bờ sông người đến người đi, từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua, rất thoải mái dễ chịu. Hai người đan mười ngón tay lại với nhau, trên mặt đều là ý cười ngọt ngào.
Mạc Thanh Yên dẫm lên những cánh hoa, không khỏi cúi đầu xuống nhìn thoáng qua, sau đó quay lại … Trừng anh.
"Lệ Đình Tuyệt, anh quá lãng phí rồi, nếu lấy chỗ hoa này về thả vào bồn tắm, có thể dùng được vài năm."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者