Anh nhanh chóng ôm lấy cô, Mạc Thanh Yên nghe giọng nói của anh, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Có phải em đã ngủ lâu lắm rồi không?"
Lệ Đình Tuyệt nhẹ nhàng than thở một tiếng, "Tiểu Yên, sau này không được phép ngủ nhiều như vậy nữa, anh sẽ rất lo lắng."
Anh rốt cuộc cũng thả lỏng vòng tay ra một ít, Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh yên tràn đầy ý cười, cô đã ngủ lâu như vậy rồi, bây giờ cũng không muốn ngủ thêm nữa.
"Ba bảo bối của em đâu rồi?"
Cô vừa tỉnh liền nhớ đến bọn nhỏ, hai mắt Lệ Đình Tuyệt hơi đổi, nhận thấy có chỗ không thích hợp.
Anh chậm rãi buông lỏng cô ra, "Em nhớ rõ mấy đứa nhỏ sao?"
Mạc Thanh Yên gật gật đầu, "Thật xin lỗi! Lúc trước quên hết mọi thứ về anh cũng như bọn nhỏ, sau này em sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Trải qua mấy ngày hôn mê bất tỉnh, một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu cô, cô đã nhớ lại toàn bộ rồi. Tất cả mọi thứ, từng chút từng chút đều đã nhớ ra.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者