Lệ Đình Tuyệt ngồi ở vị trí chủ tọa, khí chất hiên ngang, chỉ là trên khuôn mặt anh không hề có bất cứ biểu cảm nào. Những người khác trên bàn đều là đàn ông trung niên, vừa nhìn liền biết thân phận đều không bình thường.
Vì vậy trong bộ đồ âu phục giày da, anh là người xuất chúng nhất, cũng là người trẻ tuổi nhất.
Để người trẻ như anh có thể ngồi vào vị trí này, thật sự rất ít gặp, hơn nữa ở Lệ gia, bài kiểm tra để trở thành người thừa kế vô cùng nghiêm khắc, những người thừa kế lúc trước đều tầm sau ba mươi lăm tuổi mới có thể ngồi vào vị trí tổng tài.
Còn anh hai mươi hai tuổi đã qua bài kiểm tra, hơn nữa trong thời gian anh thừa kế năm năm nay, Lệ thị càng ngày càng phát triển, là thời kỳ huy hoàng nhất trong vòng trăm năm tới nay.
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt thản nhiên lướt qua cửa sổ, đối mắt với Mạc Thanh Yên, thần sắc của cô hơi sững lại, mau chóng bước đi.
Lệ Dạ Kiêu cũng nhìn thoáng qua, sau đó đuổi theo Mạc Thanh Yên đi vào phòng bên cạnh.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者