"Con không có thời gian."
Nói xong anh đang chuẩn bị cúp máy, Mạc Thanh Yên cũng phát hiện sự ưu tư là lạ của anh.
Anh nắm tay Mạc Thanh Yên càng chặt hơn, chặt đến nỗi làm cô đau? Cô là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm như vậy ở trên mặt Lệ Đình Tuyệt.
Anh trầm mặc nghe điện thoại, cuối cùng cúp máy. Bước chân của anh rõ ràng bước to hơn, Mạc Thanh Yên phải tăng nhanh bước chân mới có thể đuổi kịp anh.
"Lệ Đình Tuyệt, anh sao thế?"
Mạc Thanh Yên thật sự phải đi rất vật vã, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi anh. Anh mới giống như đột nhiên nhớ đến cô, quét mắt qua.
Trong cặp mắt đào hoa thâm tuý ẩn sâu một tầng sương mù cả cô xem cũng khó hiểu, "Em còn tiết không?"
Mạc Thanh Yên gật đầu, "Anh không ăn cơm cùng em à?"
Vừa nãy không phải anh vừa nói dẫn cô đi ăn cơm trưa, bây giờ mà anh đã quên rồi à? Trong lòng hơi lạc lõng, dường như đây là lần đầu tiên cô bị anh lạnh nhạt như vậy.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者