Nghe được từ Mạc lão gia, Mạc Thanh Yên có chút hoảng. Mạc gia cô chỉ mới nghe Lệ Đình Tuyệt nói qua. Tuy cô cũng không phải là đứa con của Mạc gia, nhưng về vị Mạc lão gia này, nghe Lệ Đình Tuyệt nói ông đối xử với cô rất tốt.
Cô nên làm thế nào đây? Không đi có được không?
Dì Lí thấy cô không có động tĩnh gì, lại gọi thêm một lần nữa.
"Yên tiểu thư, Mạc lão gia cho người đến rước cô về, ông ấy nói nhớ cô rồi".
Dì Lệ gương mặt hiền từ, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ ôn nhu, bởi vì Mạc Thanh Yên đối xử rất tốt với người dưới nên bọn họ đều rất tôn kính cô.
Mạc Thanh Yên lập tức đứng lên, "Được, tôi đi thay đồ, Tinh Tinh, nếu em ở nhà cảm thấy buồn chán có thể tìm Nam Cung Ngạo chơi cùng".
Nói xong cô liền xoay người chạy đi, Lương Mộc Thanh có lời muốn nói với cô, nhưng vẫn là không kịp nói, cô ấy đã chạy ra xa rồi.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者