Ngày thứ ba, Lệ Đình Tuyệt đã được mời tới căn cứ bí mật của Lạc Mục. Bởi vì Lạc Mục bị thương, đổi tàu xe dễ mệt, chỉ có thể mời người đến.
Mạc Thanh Yên giúp anh mặc quần áo, nhìn tinh thần của anh như là không bị thương vậy, không thể không phục.
"Nghe nói, mấy ngày này cô đều ở bên ngoài, tôi thấy cô đến đây mục đích không đơn giản."
Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, mang theo ý hận, giường như đã điều tra tất cả về cô.
Mạc Thanh Yên cười ngọt ngào, "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đến đây cái gì cũng không có, chỉ qua tôi thấy nhàm chán. Chỉ đi thế thôi, lẽ nào anh sợ?"
Cô nhìn anh, ánh mắt hơn vài tia trào phúng, làm cho Lạc Mục không thích.
Anh giơ tay bóp lấy cổ cô, "Mạc Thanh Yên, tốt nhất đừng có chơi tôi, nếu không tôi sẽ giống như bóp chết cô như bóp chết một con kiến vậy.
Mạc Thanh Yên gỡ tay anh ra, "Không phải nói có người đợi anh sao? Còn không đi đi."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者