Đến bệnh viện,câu đầu tiên Ngôn Ngọc nói khi nhìn thấy anh là.
"Lệ Đình Tuyệt, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu vẫn không nghe tôi."
Nhìn thấy Mạc Thanh Yên cũng ở cùng anh, liền biết hai người lại không chịu đựng được, quả nhiên là không cần mạng nữa.
Mạc Thanh Yên đỡ anh, nhìn thấy Ngôn Ngọc hung hăng như vậy, biết anh ta vì muốn tết cho Lệ Đình Tuyệt, mới lo lắng như vậy
"Ngôn Ngọc, đừng trách anh ấy, là tôi quấn lấy anh ấy, cho nên mới…."
Câu nói kế tiếp cô không tiện nói ra, khuôn mặt đỏ bừng lên cúi thấp đầu xuống. Tựa như đứa trẻ làm sai, điều này làm cho Ngôn Ngọc căn bản không đành lòng nói gì nữa?
Chỉ có thể chỉ chỉ Lệ Đình Tuyệt, "Cậu, cậu làm đi, xem xem vợ cậu, bảo vệ cậu, vì cô ấy, cậu cũng nên nghe lời."
Nói xong quay người bước đi, không quan tâm đến bọn họ nữa.
Mạc Thanh Yên lo lắng, to tiếng nói, "Bác sĩ Ngôn, anh không thể không quan tâm anh ấy được."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者