Mạc Thanh Yên thấy lão gia tử tức giận xoay người đi vào thư phòng, bèn quay đầu nhìn Lệ Đình Tuyệt.
"Ông nội có vẻ tức giận lắm."
Nhưng liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ của mình, chơi vui như vậy, cô lại không đành lòng mắng chúng.
Dù sao thì tụi nó cũng là trẻ con, thỉnh thoảng làm ra mấy chuyện trẻ con cũng bình thường mà.
Lệ Đình Tuyệt lại cười tà khí, con ngươi lóe lên tia sáng.
"Yên tâm đi, càng là đứa nhỏ nghịch ngợm thì ông càng thích."
Sau đó, liếc mắt qua Ám Lang, nó bây giờ đã hoàn toàn nghe lời hai tiểu tử kia, tốt lắm, hai nhóc kia hẳn là cũng tốn không ít công sức, bằng không thì không có khả năng Ám Lang lại nghe lời bọn nó như vậy.
Lệ Đình Tuyệt dơ tay, "Lại đây."
Âm thanh tà mị cuồng vọng vang lên, mang theo vài phần cưng chiều. Ám Lang vừa nghe thấy giọng anh liền vọt tới. Tốc độ cực nhanh, chân trước khoác lên bàn tay phải anh dơ lên.
Hai mắt lóe sáng, nhìn anh.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者