Tròng mắt Lệ Đình Tuyệt lóe lên ánh sáng, sâu bên trong ẩn hiện một tia sắc bén.
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, không, phải, của, anh."
Mấy chữ cuối cùng được nhấn âm rất dài nhằm mang theo ý tứ cảnh cáo nồng đượm.
Nam Cung Ngạo nhướng mày, "Được rồi, không nói nữa."
Anh ta đứng dậy, "Tôi muốn tìm cô hầu nhỏ của mình an ủi cho tâm hồn bị tổn thương của tôi đã."
Nam Cung Ngạo đi về chỗ Lương Mộc Tình, Lệ Đình Tuyệt cũng đứng dậy, thân dài thẳng tắp như bạch ngọc, dơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc đã dài ra không ít của mình rồi cong môi cười. Sải bước đi qua, dọc đường đi dẫn tới vô số kẻ muốn chạm cốc với anh, muốn tiếp cận anh tạo quan hệ mà anh chỉ nhấp nhẹ một ngụm rồi gật đầu rời đi.
Cánh tay dài của anh khoác lên vai Mạc Thanh Yên, Mạc Thanh Yên liền ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh.
"Các anh không hàn huyên nữa à?" Mạc Thanh Yên chu miệng nhỏ lại hỏi anh.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者