Quá khứ của anh, cô vẫn không biết, hẳn là rất phấn khích đi?
Hai người dùng bữa tối, ngồi ở bàn ăn đặt chiếc khăn trải bàn màu xanh biếc, Mạc Thanh Yên ăn rất ngon, bởi vì cô rất đói.
Lệ Đình Tuyệt uống một ngụm cà phê, sau đó ánh mắt gian tà nhìn cô, giống như cô chính là phong cảnh đẹp nhất.
Lúc đó điện thoại anh đặt trên bàn kêu lên, anh cầm lấy điện thoại.
"Alo..."
"Tuyệt nhi, hôm nay Mạc gia đến, chuyện của Tiểu Tuyết đến tai người nhà."
Lệ Đình Tuyệt không nói nhìn Mạc Thanh Yên, khẽ ừm một tiếng, "Cháu biết rồi."
Anh đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay cũng bất kể sức khỏe của bác Mạc, đây là do người nhà họ Mạc ép anh làm như thế. Trước đây anh còn nể mặt Mạc Thanh Yên, nên còn nhân nhượng cho khỏi phiền.
Nhưng mà người nhà Mạc Thanh Tuyết quá đáng, nên anh vẫn phải về.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者