"Đúng, bà thật sự nói đúng rồi, nếu bà không nói, tôi liền bóp chết bà."
Trong mắt cô tất cả đều là hận ý, cô lúc này đã giận tới cực điểm. Chỉ cần dám động tới con của cô, cô liền liều mạng với bà ta.
Đầu Bạch Mạn Cầm liều mạng giãy dụa, mặt đỏ bừng lên, đã không thể thở nổi, bà bắt đầu sợ hãi rồi, bà không hề muốn chết chút nào.
Tay của Mạc Thanh Yên bị giữ lại, một giọng nam vang lên bên tai.
"Cô giết bà ta có ích gì sao?"
Nghe thấy tiếng của Lệ Dạ Kiêu, cô mới hoàn hồn, đột nhiên buông lỏng tay ra. Bạch Mạn Cầm thuận tường trượt xuống, liều mạng thở hổn hển. Trong hai mắt toàn là sợ hãi, bà kinh hô một tiếng.
"Giết người rồi."
"Câm miệng."
Lệ Dạ Kiêu và Mạc Thanh Yên đồng thanh quát, bộ dạng đều hung dữ như nhau.
Lệ Dạ Kiêu nở nụ cười, "Không ngờ Mạc Thanh Yên yếu đuối cũng là người hung dữ."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者