Cô khóc nức nở, gầm nhẹ thoát ra lui lại mấy bước.
Tôi thực sự không chịu đựng nổi, sinh chúng mà không cho chúng nổi người cha.
Nói xong cô ngồi xổm xuống đất, ôm lấy cơ thể mong mang, khóc càng thương tâm hơn.
Mà vẻ mặt Lệ Đình Tuyệt hơi đổi, khó trách Angela giống cô như vậy, hoá ra thật sự là con của cô. Một đêm vào năm đó, cô đã trải qua những điều này còn anh ở đâu, người phụ nữ kia có thể có con của anh không?
Nghĩ đến đây anh cảm thấy trong lòng đau xót, con ngươi thâm thuý phát ra tia sáng lợi hại.
Có những việc không phải do bản thân phạm lỗi nhưng chịu hậu quả vẫn là mình. Người xấu chính là xấu, làm ra những chuyện ác độc. Năm đó cô 18 tuổi đã phải chịu đựng điều gì thì giờ phút này anh hoàn toàn hiểu rõ.
Tiểu Yên. . . . . .
Anh vươn tay ra, muốn ôm cô vào lòng nhưng Mạc Thanh Yên đột nhiên mạnh bạo đứng lên và lui ra rìa sân thượng.
Anh đừng qua đây, tôi biết anh nghĩ như thế nào rồi nhưng tôi không muốn nghe
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者