"Tam gia, ngài đã tới rồi, " Hạ nhân Lục gia nhìn thấy Lục Anh, vẻ mặt lập tức mừng rỡ, "Lão thái thái đang lo lắm, ngài mau đi xem một chút."
Lòng Lục Anh trầm xuống: "Làm sao vậy?"
"Lão thái gia," Hạ nhân Lục gia lắp bắp nói, "Lão thái gia đã xảy ra chuyện."
Lục Anh nhíu mày, hiển nhiên hạ nhân nói không rõ ràng, nếu như là ở nửa đường lão thái gia bệnh, như vậy chuyện này còn dễ giải quyết, nhưng nhìn sắc mặt của hạ nhân, sợ rằng không đơn giản như vậy.
Hạ nhân Lục gia đi bẩm báo với Lục lão thái thái.
Chỉ trong một nén nhang, Lục lão thái thái đã y phục chỉnh tề ở trong phòng chờ Lục Anh.
Lục Anh cởi áo choàng dính tuyết, vội vội vàng vàng vào cửa.
Nhìn thấy Lục Anh, Lục lão thái thái lập tức nói: "Tốt quá con đã đến rồi, mau... Con mau lên núi tìm tổ phụ con, ta thấy việc này không bình thường..."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者