Ly trà trong tay Lang Hoa lập tức rơi xuống đất.
Sau đó tiếng đồ sứ bị vỡ vang lên, Lang Hoa nhướng lông mày lên, "Bùi Khởi Đường, ngươi phát điên cái gì thế?"
Đang nói chuyện yên lành, bỗng nhiên lại quay sang nàng.
Còn cầu thân, đây rốt cuộc là lời điên khùng ở đâu ra vậy.
Mối quan hệ của bọn họ đã tới mức cầu thân rồi sao?
Phụ thân còn ném cho nàng ánh mắt dò hỏi, như thể nàng biết được Bùi Khởi Đường sẽ làm chuyện này vậy.
Nếu như nàng biết được, tuyệt đối sẽ không để cho Bùi Khởi Đường bước vào cửa phòng.
Đây rõ ràng chính là lời nói không có giới hạn.
Cố Thế Hoành há hốc miệng, hiển nhiên là vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Bùi Khởi Đường lại rõ ràng nói lại một lần nữa, "Thế thúc, ta muốn cưới Lang Hoa làm vợ."
Lang Hoa "vụt" một cái đứng lên, mặt đỏ bừng, "Bùi Khởi Đường, bây giờ ngươi ra ngoài cho ta, suy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy vào lại."
Những lời này mà cũng có thể tuỳ tiện nói bậy bạ được sao?
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者