webnovel
avataravatar

第五十章 Gia sự

編輯: Nguyetmai

Cố đại thái thái chỉ là ở bên cạnh nhìn rồi cười, "Sau này ta cũng phải để ít đồ ăn trong phòng mới được."

Cố tứ thái thái đáp, "Tiểu hài tử chính là ham ăn, nếu không chúng ta nói chuyện, bọn nhỏ biết làm gì chứ?" Nói rồi quan sát bài trí trong phòng, "Chỗ này của tỷ quá mộc mạc, muội nhớ không phải là tỷ thích màu hồng sao? Muội nhàn rỗi chẳng có việc gì, làm cho tỷ một đôi giầy gấm màu hồng nhạt, cũng không biết là tỷ có thích không."

Cố tứ thái thái lấy đôi giầy gấm màu hồng nhạt ra, bên trên khâu một hạt ngọc trai to như hạt đậu, vừa nhìn liền biết không phải là nhàn rỗi chẳng có việc gì nên mới làm rồi.

Vành mắt Cố đại thái thái đỏ lên, dùng tay sờ đôi giày gấm, "Ta thích, ta chỉ là… nghĩ Thế Hoàng thích… cho nên…"

Cố tứ thái thái chỉ có thể thở dài, "Bao nhiêu năm trôi qua như vậy rồi, tỷ cũng phải giữ gìn sức khoẻ… là lúc nên nhìn về phía trước, sức khoẻ của Lão thái thái không được tốt, Lang Hoa lại chỉ mới có tám tuổi, trong nhà này không thể không có tỷ được. Muội còn nhớ lúc muội mới xuất giá, mẹ còn đặc biệt gọi muội qua, bảo muội học tập tỷ nhiều hơn, danh tiếng hiền lương của tỷ ở bên ngoài luôn là tấm gương sáng của phu nhân cả tộc Cố thị, đón năm mới đón lễ lạt cả nhà đều phải học theo tỷ làm túi tiền tặng cho nữ thân quyến, hoa phong lan tỷ thêu giống y như thật vậy."

Lang Hoa không ngờ mẫu thân lại có thời kỳ như vậy.

Cố đại thái thái dường như đang nghĩ lại chuyện xưa, ánh mắt có chút mơ màng, "Ta đã quên cả rồi… Ta còn biết thêu hoa…"

Cố tứ thái thái nói: "Hình như là sau một trận bệnh, tỷ liền ít giao du với bên ngoài, tiếp đến là có Lang Hoa, sau đó là xảy ra chuyện của đại ca, tỷ liền như biến thành một con người khác. Muội nhớ có lần tiệc rượu trong tộc, tỷ lặng lẽ rời đi, muội muốn đuổi theo tỷ nhưng lại sợ động đến vết thương lòng của tỷ."

Cố đại thái thái kéo tay Cố tứ thái thái, "Cảm ơn muội vẫn còn nhớ mong đến ta."

Cố tứ thái thái than thở, "Muội có lúc nghĩ thật sự đau lòng, trên thế giới này chuyện không công bằng thực sự là còn quá nhiều, một người tốt như đại ca lại…"

Cố đại thái thái lại nghẹn ngào.

Trong lòng Lang Hoa cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nghĩ đến một đời này của mẫu thân trải qua thực sự là rất khốn khổ.

Cố tứ thái thái nghĩ nghĩ, "Nhưng mà… buồn bã thì vẫn quy về buồn bã… cứ cho là vì đại ca, tỷ cũng phải quản lý lại cái nhà này, không thể lại có chuyện như bây giờ được nữa."

Đây mới là trọng điểm.

Tứ thẩm luôn vòng vo khuyên mẫu thân quản lý lại gia đình.

Lang Hoa không nhịn được mà cảm kích nhìn Cố tứ thái thái một cái, nếu như mẫu thân thật sự có thể nghĩ thông thì tốt rồi, có lẽ nhà bọn họ sau này có thể vui vui vẻ vẻ mà sống.

Cho dù là nàng vĩnh viễn không biết được kiếp trước rốt cuộc là kẻ nào đã hại mù mắt nàng, chỉ cần có thể đổi lấy khuôn mặt tươi cười của mẫu thân một ngày, có thể khiến cho mẫu thân quay về bộ dạng ban đầu, có thể hầu hạ dưới gối, nàng cũng nguyện ý cứ bình bình thản thản thế này mà sống tiếp.

Lang Hoa kỳ vọng nhìn mẫu thân.

Cho dù là cây khô cũng có thể gặp mùa xuân, khiến cho một người phấn chấn trở lại rốt cuộc là có bao nhiêu khó khăn đây?

Nàng giơ tay kéo tay áo mẫu thân, nhưng cuối cùng tay áo đó vẫn rút ra.

Cố đại thái thái than thở, "Không giấu tứ đệ muội, ta cảm thấy bản thân mình đã là ngọn đèn cạn dầu rồi."

Lang Hoa nhếch nhếch môi lên, ánh sáng trong mắt theo sự tĩnh mịch của mẫu thân mà ủ rũ xuống, cuối cùng tối tăm như bụi bặm.

Kiếp trước nàng còn nghĩ, nếu như nàng không bị mù, có lẽ mẫu thân sẽ vui vẻ hơn nhiều, bây giờ xem ra không phải như thế rồi.

Mẫu thân không phải vì nàng mà đau buồn, mà là mãi không bước được ra khỏi bóng đen của việc phụ thân qua đời.

Tay của Cố tứ thái thái đặt trên bả vai Lang Hoa khe khẽ vuốt, dường như muốn dành cho nàng nhiều sự an ủi hơn.

Có lẽ, cuối cùng sẽ có một ngày, tất cả sẽ ổn thôi.

Lang Hoa vừa nghĩ đến điều này, Thái Hồi hoang mang vội vàng bước vào cửa, "Đại tiểu thư, người mau đi xem xem! Tiêu Ấp và Hồ tiên sinh mà người dẫn về đánh nhau rồi, Tứ lão gia đi ngăn cản, kết quả là… mắt cũng bị đánh bị thương rồi…"

Cố tứ thái thái kinh ngạc đứng lên, Cố đại thái thái cũng vịn vào bàn thấp cạnh giường, Lang Hoa ngay lúc phản ứng lại liền xách lấy váy chạy ra ngoài.

Ở trong viện, Tiêu Ấp nhìn Hồ Trung Cốt ngã trên mặt đất chằm chằm như hổ đói, mắt Cố Thế Ninh tím bầm một mảng, kéo Tiêu Ấp nói chuyện.

"Tiêu Ấp, ngươi đang làm gì thế hả?" Lang Hoa cau mày đi đến.

Trán Tiêu Ấp nổi đầy gân xanh, chỉ Hồ Trung Cốt, "Là hắn, chính là hắn hại chết đại lão gia, chính là hắn… Hắn sớm đã biết Cố gia chúng ta, ban nãy còn nghe ngóng với ta…"

Cố Thế Ninh cũng mù mịt, "Đây rốt cuộc là chuyện gì thế hả?"

Lang Hoa không hiểu, phụ thân là ở bên ngoài gặp phải giặc cướp mới không còn hài cốt, có liên quan gì đến Hồ Trung Cốt?

Khoé miệng Hồ Trung Cốt chảy đầy máu, đối diện với Tiêu Ấp đang điên cuồng cũng không phản bác gì cả, mà chỉ tê liệt ngồi trên mặt đất.

Tiêu ma ma vội vàng chạy qua đây, nhìn thấy Tiêu Ấp liền cho một bạt tai, "Cái thằng khốn nạn này, con đang làm gì thế hả?" Nói rồi nhìn vết thương của Cố Thế Ninh, "Như thế này phải làm thế nào mới được đây?"

Lang Hoa dặn dò A Mạt, "Mau đi mời thầy thuốc…"Nói xong nhìn Hồ Trung Cốt trên mặt đất, "Thôi đi… không cần mời nữa…" Trong nhà có lang trung, hà tất phải bỏ gần tìm xa.

Lang Hoa đi đến bên cạnh Hồ Trung Cốt, "Ông quen phụ thân ta sao?"

Hồ Trung Cốt im lặng nửa ngày mới gật gật đầu.

Không ngờ Hồ Trung Cốt lại quen biết phụ thân, kiếp trước nàng luôn cho rằng nàng quen biết Hồ Trung Cốt là do quan hệ với Lục Anh.

Lang Hoa nói tiếp: "Phụ thân của ta là vì ông mà chết?"

Hồ Trung Cốt dường như mù mờ gật gật đầu, nhưng rất nhanh liền thanh tỉnh lại ra sức lắc đầu, "Không phải, không có, ta không có hại ông ấy, ông ấy là ân nhân của ta, ta làm sao có thể đi hại ông ấy được."

Lang Hoa lặng lẽ thả lỏng một hơi, kiếp trước nàng luôn rất tin cậy Hồ Trung Cốt, nàng không hy vọng người nàng luôn tán thưởng, kính phục lại là kẻ có thù giết cha với nàng.

Tiêu Ấp lớn tiếng gào: "Hắn nói linh tinh, không để hắn nếm đau khổ thì hắn sẽ không nói thật đâu."

"Tiêp Ấp," Lang Hoa sầm mặt lại, "Đi dội nước lạnh cho thanh tỉnh đi rồi qua đây nói chuyện tiếp."

Tiêp Ấp nghiến răng không cam tâm rời đi.

Lang Hoa nhìn về phía Hồ Trung Cốt, "Xem vết thương cho Tứ thúc của ta đã, rồi đem tất cả những việc liên quan đến phụ thân ta và ông nói hết một lượt, không nói cho rõ ràng thì đừng mong bước được ra khỏi cửa lớn Cố gia."

Hồ Trung Cốt đặc biệt rửa mặt chải đầu một hồi, để cho bản thân mình nhìn gọn gàng sạch sẽ hơn một chút.

Ông ta ngồi trên ghế, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Cố Thế Hoành, khi đó ông ta bị người đánh gãy chân, nằm run rẩy ở ngôi miếu nát, cho rằng lần này mình nhất định là khó qua rồi, nhưng không ngờ là lại gặp được một thương nhân buôn bán dược liệu, thương nhân thay thuốc ở chân cho ông ta, cho ông ta đồ ăn, khiến cho ông ta sống được tiếp.

Thương nhân đó chính là Cố Thế Hoành.

Cố Thế Hoành mời ông ta giúp việc thu mua dược liệu nhưng chí hướng của ông ta không phải là ở đây, điều ông ta thật sự muốn làm là trị bệnh cứu người, hai người tuy rằng lúc đó mỗi người đi một ngả, thế nhưng hai năm sau lại gặp lại ở phủ Hồ Châu.

Hồ Trung Cốt tiếp tục nói.

Nhắc đến phủ Hồ Châu.

Tất cả mọi người trong phòng đều khẩn trương lên.

Lang Hoa biết phụ thân đã gặp phải giặc cướp ở phủ Hồ Châu, cuối cùng bỏ mạng tại nơi đó, Tứ thúc cũng đi đến Hồ Châu tìm tung tích phụ thân nhưng không thu được gì cả.

下一章