"Cả đêm không ngủ à?" Giọng nói ôn hòa của Quân Lâm Uyên vang lên ngoài cửa, nhìn vẻ mặt chăm chú của Tô Cẩm Bình, ánh mắt hắn như vui mừng, cũng như quan tâm.
Tô Cẩm Bình hơi giật mình, mải xem quá nên không biết có người tới. Nàng liếc nhìn ngoài trời, đã sáng mất rồi: "Ta xem chăm chú quá nên không để ý canh giờ, không nghĩ trời đã sáng rồi!" Ở cổ đại lâu ngày, nàng phát hiện cách nói chuyện của mình cũng bị cổ đại hóa theo.
Quân Lâm Uyên khẽ cười, chậm rãi bước tới rút lấy quyển sách y trong tay nàng: "Nghỉ ngơi một lát đi."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者