webnovel

Chương 52: Cô nàng nào đó da mặt dày (6)

編輯: Nguyetmai

Mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng lạnh đi, quay đầu lạnh lùng quét mắt qua Hách Liên Dung Nhược, khiến ả ta kinh hãi, vẻ đắc ý bỗng chốc tan biến.

Tô Cẩm Bình đương nhiên cũng biết chuyện này lợi, hại thế nào, nàng khẽ cắn môi, bỗng trong đầu vang lên một câu 'Tiểu Cẩm Cẩm, nếu cần giúp đỡ, nhớ đến tìm ta!'. Khóe môi nàng cong lên, xem ra, nàng phải thiếu Hoàng Phủ Dạ một nhân tình rồi.

Đang định mở miệng, chợt nghe thấy một giọng nói trong vắt, đầy kiêu ngạo vang lên: "Giờ tý đêm qua, bản cung ra khỏi vườn lê, nhưng không tìm thấy đường về, mới phiền cung nữ này giúp đỡ."

Lời nói vừa dứt, mọi người đều quay đầu, nhìn người đang đứng ngoài cửa. Vẫn là xiêm y màu trắng, như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, khiến người ta có cảm giác không thực.

"Hoàng thượng Đông Lăng!" Hắn lãnh đạm lên tiếng, xem như chào hỏi.

"Tam Hoàng tử Nam Nhạc!" Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đáp lời.

Mối nguy của Tô Cẩm Bình đã được hóa giải! Nàng nhìn người đang đứng ngoài cửa, rất cảm kích, nhưng cũng không đoán ra người này đang nghĩ gì, hắn luôn lãnh đạm với nàng, còn nhiều lần hạ lệnh đuổi khách, nhưng tính đến nay cũng đã cứu nàng hai lần, lần này, thậm chí còn không ngại nói dối!

"Tam Hoàng tử Nam Nhạc nói vậy có chứng cứ gì không?" Mặt Hách Liên Dung Nhược đầy vẻ khinh bỉ hỏi, chẳng qua chỉ là một con tin, có tư cách gì mà chen vào nói?!

"Dùng danh dự của Nam Nhạc có đủ không?" Hắn lãnh đạm đáp lời, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng.

Ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn và Tô Cẩm Bình đều khóa chặt vào người hắn, cả hai người họ đều biết hắn nói thật hay giả, có điều, vì muốn giúp nàng, mà hắn sẵn sàng dùng danh dự của Nam Nhạc để nói dối sao? Tuy Tô Cẩm Bình không phải người cổ đại, nhưng nàng cũng biết, đối với cổ nhân mà nói, danh dự và lời thề đều rất quan trọng. Người này, lại vì nàng mà nói ra những lời như vậy sao?

"Lời này của Tam Hoàng tử Nam Nhạc nhất định không phải là giả." Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng lên tiếng, đã nói tức mức này rồi, nếu tiếp tục dây dưa lằng nhằng, thì sẽ biến thành Đông Lăng của hắn ta xem thường Nam Nhạc mất!

Tuy đúng là mười mấy năm trước, phụ hoàng hắn ta thắng Nam Nhạc, cũng thành công khiến cho Nam Nhạc phải giao Bách Lý Kinh Hồng ra làm con tin, nhưng hắn ta biết rất rõ, Nam Nhạc hiện giờ, đã không phải là Nam Nhạc của năm đó nữa. Vốn dĩ mất đi Bách Lý Kinh Hồng, Nam Nhạc sẽ không còn chút lực sát thương nào, nhưng mấy năm trước, ở Nam Nhạc lại bỗng xuất hiện một 'Dạ Mạc sơn trang' thần bí, cũng xuất hiện một 'Ly Trần công tử' bí ẩn. Không ai biết 'Ly Trần công tử' đó là ai, thậm chí, còn chưa có ai từng gặp hắn.

Hắn ta đã từng phái người điều tra người kia, nhưng kết quả là người đó giống như chưa từng tồn tại. Người đó nhiều lần giúp đỡ Nam Nhạc, dần dần, cũng khiến Nam Nhạc đang dần lụn bại bước lên một địa vị nhất định, biến bốn nước thành thế chân vạc như hiện nay. Đông Lăng của hắn ta, vẫn còn có thể đứng đầu bốn nước, chỉ vì có con tin này, khiến cho Nam Nhạc gần như bị Đông Lăng quản thúc. Ánh mắt lạnh lùng chợt lóe lên, quét qua người đang đứng ngoài cửa, đôi môi mỏng lạnh băng cũng cong lên, hắn không chỉ một lần hoài nghi, rằng Ly Trần công tử kia chính là Bách Lý Kinh Hồng!

"Hoàng thượng!" Hách Liên Dung Nhược giậm chân, ra vẻ không chịu bỏ qua.

"Hoàng hậu!" Giọng nói lạnh như băng của hắn mang theo vẻ tức giận khó giấu.

Hách Liên Dung Nhược cũng bị tiếng quát này của hắn ta khiến cho sợ đến không dám lên tiếng nữa.

Còn Bách Lý Kinh Hồng, cũng chỉ thản nhiên khẽ gật đầu với bên này, trong đôi ngươi màu xám bạc không hề có tiêu cự, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng lại vang lên: "Hoàng thượng Đông Lăng, bản cung cáo từ."

"Mời!" Giọng điệu rất thờ ơ. Hắn ta và Bách Lý Kinh Hồng đã chạm mặt nhau hai lần, đều là vì cô nàng này. Khóe môi lạnh lùng khẽ cong lên, mồi câu đã thả, xem ra, cũng nên chuẩn bị thu lưới rồi!

Áo bào trắng tung bay, thân hình người kia từ từ biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiêm mặt nhìn Hách Liên Dung Nhược: "Hoàng hậu, việc hôm nay, trẫm sẽ không truy xét! Sau này, chuyện trong hậu cung, giao hết cho Thục phi, nếu nàng không có chuyện gì thì cứ ở trong cung mà tĩnh tâm suy nghĩ đi!"

Nói xong, đôi mắt lợi hại như chim ưng quét về phía Tô Cẩm Bình, ngừng lại một giây rồi vung tay áo bào, bước ra ngoài!

Nắm tay Tô Cẩm Bình bất giác siết chặt lại, xem ra tên cẩu Hoàng đế này lại có ý đồ xấu xa gì đó!

Hách Liên Dung Nhược kinh ngạc nhìn theo bóng Hoàng Phủ Hoài Hàn, trong lòng ả thoáng hoảng hốt, bỗng nhiên, ả chợt hiểu ra, phu quân của ả, người đàn ông mà ả yêu, thì ra ngay từ đầu đã biết đây là kế sách của ả! Hắn không hỏi, cũng không thẩm vấn, đã hoàn toàn tin tưởng rồi!

Ả siết chặt nắm đấm dưới tay áo bào rộng thùng thình, móng tay dài cắm sâu vào thịt.

"Ha ha, Hoàng hậu tỷ tỷ, ta cứ tưởng tỷ tỷ được ra khỏi cung Phi Phượng rồi, muội muội ta có thể nhàn hạ, không cần xử lý việc lặt vặt trong cung nữa, không ngờ vẫn phải bận bịu thêm một thời gian. Ôi... muội muội đành vì tỷ tỷ mà tiếp tục xử lý chuyện trong hậu cung vậy. Mọi chuyện đã giải quyết xong, tỷ tỷ vẫn không về sao?" Giọng nói của Thục phi khó giấu được vẻ đắc ý.

Hách Liên Dung Nhược nhìn ả cười lạnh: "Muội muội biết xử lý việc vặt trong cung là vì đại diện tỷ tỷ là tốt rồi!" Ả đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'đại diện'!

Nghe mấy lời này, vẻ đắc ý của Thục phi cũng lạnh đi.

Tô Cẩm Bình lạnh lùng ngắt lời hai ả: "Cung tiễn hai vị nương nương!" Vừa rồi dùng thuật thôi miên đã tiêu hao không ít tinh lực của nàng, nếu không được nghỉ ngơi hai ngày, nàng chắc chắn không thể hồi phục được. Cho nên, hiện giờ nàng không rảnh nhìn hai ả đấu võ mồm với nhau!

Lệnh đuổi khách vừa hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của Hách Liên Dung Nhược xanh mét, còn đang định nói gì đã thấy Thục phi lên tiếng: "Tỷ tỷ, có lẽ chúng ta nên đi mau thì hơn, sắp tới giờ dùng bữa tối rồi, nếu không quay về, chỉ sợ không kịp bữa tối mất!"

Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, vung tay áo bào, đạp bước đi ra ngoài!

Thục phi cười nói: "Còn không kéo cái rương kia ra ngoài đi, ô uế phòng ở, xui xẻo! Tối nay sai người đưa chút tinh dầu bưởi đến đây đi!"

"Vâng!" Đám hạ nhân lĩnh mệnh.

"Cẩm Bình, nghỉ ngơi cho khỏe, ta về trước!"

"Cung tiễn Thục phi nương nương!" Nàng cắn chặt răng, chỉ cần thêm một khắc nữa, chỉ sợ nàng sẽ không chống cự được!

Thục phi bước ra khỏi phòng, Tô Cẩm Bình chăm chú lắng nghe bước chân ả đi xa dần, rồi bỗng nàng dần khép mắt, ngã vào lòng Thiển Ức. Trước khi mất đi ý thức, chỉ kịp phun ra ba chữ: "Đừng nói gì!"

Thiển Ức sợ đến trắng bệch mặt mũi, cũng không dám ầm ĩ gì, nhẹ nhàng đỡ nàng lên giường nằm, sau đó ngơ ngác ngồi bên cạnh giường. Tiểu thư của ngày hôm nay thực sự khiến cô cảm thấy xa lạ, tiểu thư trong ấn tượng của cô là một người dù chỉ có một chút chuyện nhỏ xảy ra cũng khiến nàng sợ đến run người, nhưng hôm nay tiểu thư luôn bình tĩnh, cơ trí!

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy người này dường như không phải tiểu thư của cô, mà là một người hoàn toàn khác, không giống một chút nào với người trong ký ức! Bỗng nhiên, trong đầu cô chợt nhớ tới lời nói của tiểu thư ngày ấy: "Em cứ coi như, ta chỉ là một linh hồn lang thang sống nhờ trên cơ thể của tiểu thư nhà em. Nếu như vậy, em có còn trung thành với ta nữa không?" Cô khẽ cắn môi, hai mắt ngập nước, gật đầu thật mạnh. Không cần biết tiểu thư biến thành thế nào, tiểu thư là tiểu thư, cô nhất định sẽ trung thành với tiểu thư!

Trời khuya dần, cho đến tận giờ tý, Tô Cẩm Bình vẫn chưa tỉnh lại, Thiển Ức cố gắng trừng to mắt, lo lắng canh giữ bên giường nàng...

...

Trong vườn lê, người đàn ông áo trắng lẳng lặng đứng bên cửa sổ, đôi mắt không có tiêu cự bình tĩnh nhìn vào hư không.

下一章