Quý Miên Miên vừa nghe thấy có thể ăn, nước miếng liền chảy ra, mắt sáng lên nhìn vào bếp, nói: "Biết rồi, đó không phải là tiểu bạch kiểm, là Lãnh Nhiên, chúng tôi làm việc cùng một công ty, người ta là nghệ sĩ đấy, không phải ngày cũng về nhà được đâu."
"Một công ty thì sao, còn không lấm la lấm lét à? Anh ra ngoài trước đây."
Quý Miên Miên vẫy tay lia lịa: "Đi đi, đi đi, về nhớ mua dưa hấu nhé, tôi muốn ăn dưa hấu."
Diệp Thiều Quang thấy Quý Miên Miên vẫn vô tâm vô phế như vậy, cắn răng nói: "Anh thấy em mới là dưa hấu đấy, còn là quả dưa hấu rỗng ruột nữa."
Diệp Thiều Quang đóng cửa ra ngoài.
Anh tới bệnh viện, đúng lúc Diệp Linh Chi được đẩy từ phòng cấp cứu ra.
Anh nhìn thấy Diệp Kiến Công liền nói: "Bác cả... Chị họ bị sao vậy?"
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者