Quý Miên Miên nhón một miếng khoai tây chiên lên nhét vào miệng nhai rắc rắc rắc nói: "Bây giờ tôi không có hứng, chờ có hứng thì kiểm hàng sau, anh cứ tắm rửa kì cọ sạch sẽ nằm chờ tôi tới là được."
Diệp Thiều Quang cắn răng, hai ngày, anh đem Quý Miên Miên về đây đã hai ngày rồi. Ban đầu vốn là muốn nói rõ ràng, anh không muốn bị Quý Miên Miên tiếp tục đùa bỡn nữa, anh nhất định phải nói ra, nói cho rõ ràng, tốt nhất là đem người làm luôn, đem gạo nấu thành cơm đã rồi nói sau.
Nhưng mà, sau khi đem người về, Diệp Thiều Quang mới phát hiện đây không phải là chuyện muốn làm thì làm. Quý Miên Miên đã không muốn thì không ai làm gì được cả, với sức mạnh và thân thủ của cô thì đố ai có thể tùy tùy tiện hành động được đấy.
Mấu chốt ở chỗ cô ấy còn nói: Nếu anh dám cưỡng bức tôi thì cả đời này đừng mong có hy vọng.
Một câu nói khiến Diệp Thiều Quang nhịn, nhịn, nhịn...
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者