Yến Thanh Ti bước chân trần trên những tấm đá xếp trên con đường mòn đi xuống. Cô cúi thấp đầu, mặt trời quá chói chang khiến những vùng da lộ ra bên ngoài đều đau rát, tựa như bị nắng chiếu đến bỏng rồi.
Đầu càng ngày càng căng, lại choáng váng, lúc đi bộ đều có cảm giác không vững.
Yến Thanh Ti nghĩ tới một chuyện.
Mẹ nó, xuống thì xuống rồi nhưng làm thế quái nào để về đây? Không lẽ xài hai cái đùi ? Nếu đứng lại chờ Du Dực thì có chút... mất mặt thì phải?
Yến Thanh Ti đang mải mê suy nghĩ thì đụng đầu vào một vật gì đó, đầu càng choáng váng, nhủ thầm: "Mẹ nó, nơi này hình như không có cây mà?"
Cô lảo đảo mấy cái, dường như muốn ngã quỵ xuống, lại được một bàn tay kéo lại.
Sau đó nghe thấy một giọng nói lạnh buốt vang lên ở bên tai: "Yến Thanh Ti, em nói xem em có bị ngu không hả?"
Yến Thanh Ti sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên: "Anh..."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者