"Dù sao thì may mắn là em làm anh ta, cứ coi như em bị chó cắn một cái đi."
Trong nháy mắt Yến Thanh Ti cảm thấy mình hình như... muốn quỳ lạy.
Cái kiểu... này, cũng... được hả?
Ánh mắt cô nhìn Quý Miên Miên, từ từ trở nên sùng bái.
Nhạc Thính Phong nghe hai người nói chuyện, ngửa đầu nhìn trời, chậc... trời tối rồi nha!
Diệp Thiều Quang chạy từ trong nhà hàng ra, vừa lúc nhìn thấy mấy người bọn họ lên xe rời đi, anh tức giận đến nghiến răng, đạp chậu cây cảnh cạnh cửa lăn vài vòng.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa vội vàng hô lên: "Quý khách, đây là chậu hoa của tiệm chúng tôi..."
Diệp Thiều Quang không đợi nhân viên nói xong đã móc ra một xấp tiền, nhét thẳng vào tay người ta.
Nhân viên phục vụ kia lập tức sửa lời: "Quý khách, ngài đi thong thả, hoan nghênh lần sau đến."
...
Nhạc Thính Phong để Quý Miên Miên với Tiểu Từ về khách sạn trước, anh lái xe chở Yến Thanh Ti đi nhưng cũng không nói rõ là đi đâu.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者