"Phụt…." Yến Thanh Ti không nhịn nổi mà cười sằng sặc, vội vàng đặt cái thìa xuống không lại bị sặc mất.
Nhạc Thính Phong hất cằm vênh mặt khêu khích nhìn Yến Thanh Ti, dường như đang muống nói: "Làm sao, ông đã nói được thì làm được."
Nhạc phu nhân ngẩn ra: "Con nói cái gì thế? Đầu óc hỏng rồi à?"
Nhạc Thính Phong mặt đen sì: "Hỏng rồi, sao lại không hỏng được, bị đốt hỏng mất rồi." Dục hoả bốc lên tận đỉnh đầu rồi làm gì mà không hỏng.
Yến Thanh Ti nói với Nhạc phu nhân: "Bác à, đầu óc của con trai bác không có vấn đề gì đâu, thận mới có vấn đề, bác mau mua cho anh ta thứ gì đó để tráng dương bổ thận là được rồi."
Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong lập tức trở nên lạnh lẽo thâm trầm: "Yến Thanh Ti, em nên biết tôi sẽ nhớ thật kĩ những gì em nói hôm nay."
Yến Thanh Ti húp một ngụm cháo: "Chậc, anh không thể ngăn tôi nói thật được, tôi chỉ căn cứ vào biểu hiện của anh để rút ra kết luận mà thôi."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者