Mái đình ấm áp rơi vào bầu không khí trầm mặc sau khi Sở Tuyệt nói ra những điều ấy. Lam Vân rụt bàn tay đang sưởi ấm về, nở một nụ cười lạnh: "Vương gia đang muốn dò hỏi hay là đang chất vấn? Hoặc có thể nói ngài đang trần thuật đây?"
"Cả ba."
Lam Vân kêu lên một tiếng "ồ", dường như đã sáng tỏ: "Nếu trong lòng vương gia đã tự có định đoạt, thì tiểu tăng cũng không cần nói gì thêm nữa."
Ánh mắt của Sở Tuyệt như muốn khoá chặt lấy hắn: "Ngươi thật sự không còn điều gì để nói sao? Ngươi rõ ràng biết..." Nói đến đây, đáy mắt Sở Tuyệt ánh lên vẻ đau khổ, ánh mắt hắn ngưng tụ, giọng nói giống như bị thứ gì đó chặn lại nơi cổ họng khiến hắn không thể không dừng lại.
Lam Vân rũ mắt xuống trong chốc lát, rồi lại ngước lên nhìn hắn, ánh mắt nàng nhìn hắn trong veo và phẳng lặng như mặt hồ yên ả.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者