webnovel

Chương 26: Nhân viên mới

編輯: Nguyetmai

Khi trở về cửa hàng, đám nữ sinh đã rời đi. Phong Tiểu Tiểu cảm thấy khó tin, bởi vì theo như tình hình trước lúc cô rời đi, đối phương có lẽ có ý ngâm mình trong cửa hàng cho đến khi moi được số điện thoại của Dương Nghiên mới thôi. Lẽ nào Nhị Lang Thần thực ra chỉ là một kẻ nhàm chán, dây dưa chút liền tùy tiện đầu hàng rồi?!

"Đừng nhìn nữa, quá trưa rồi, nữ sinh người ta còn phải lên lớp, nghe nói người ta đã hẹn với Nhị Lang Thần rồi, buổi chiều tan học lại tới thử đồ gốm DIY." Lý Trường hình như nhìn ra Phong Tiểu Tiểu đang nghĩ gì, tiện mồm nói.

Dương Nghiên đang ngồi trong quầy chăm chú xem ti vi treo bên trên, sau khi thấy người nào đó quay về liền quay đầu hỏi: "Về rồi?! Hôm nay nổi bật ghê nhỉ?"

"Đâu bằng được anh Nhị." Phong Tiểu Tiểu rất ý tứ mà khách khí hỏi, "Chuyện gì?!"

Dương Nghiên chỉ chỉ ti vi: "Bản tin nóng trực tiếp hiện trường, một cô gái nuôi chó cỏ lập kỳ công ở quảng trường XX, kỳ tích bắt được tên cầm đầu băng cướp ngân hàng tuần trước đang lẩn trốn… Rất may không đưa mặt và tên của cô lên, bằng không lại gây ra phiền phức thì khó mà giải quyết."

Phong Tiểu Tiểu bị khơi gợi hứng thú: "Ồ, lên ti vi rồi à?! Có điều nói đi phải nói lại, Hao Thiên Khuyển của anh Nhị thật uy vũ, thâm tàng bất lộ nha."

"Đương nhiên, tôi sớm đã nói nó là Hao Thiên Khuyển rồi, một con chó bình thường làm sao có thể sánh bằng?!"

Lý Trường vỗ vỗ bàn ho hai tiếng: "Nghiêm túc một chút đi! Bây giờ chúng ta mở một cuộc họp nhỏ… Tiểu Oa, con và Nhị Lang Thần ở bên ngoài tuyệt đối phải khiêm tốn, trước khi khôi phục thần lực tốt nhất đừng gây ra chuyện gì lớn. Đặc biệt, hiện giờ đồng bọn của chúng ta cũng không nhiều, lỡ như thật sự gây ra chuyện gì thì với thân thể phàm trần của mọi người lúc này thật sự không gánh nổi đâu."

"Con rất khiêm tốn mà." Phong Tiểu Tiểu thanh minh.

Lý Trường rất không hài lòng với chuyện vừa xảy ra lúc nãy ở quảng trường của Phong Tiểu Tiểu và Hao Thiên Khuyển. Theo cách nghĩ của ông ông thì thần tiên nên rời xa hồng trần, không nên dính dáng đến chuyện thế tục làm gì nhiều.

Đương nhiên cũng hết cách rồi, xã hội hiện đại mà, mọi người đều phải ăn uống vệ sinh, ra ngoài là không thể tránh được, mà sau khi ra ngoài tự nhiên cũng không thể không tiếp xúc với người khác. Cho dù hoạt động ở phạm vi nào cũng đều có khả năng gây ra các loại chuyện, nếu đã không thể tránh được, vậy thì tất cả chỉ có thể dựa vào tự giác.

Chuyện Hao Thiên Khuyển làm lúc trước trong mắt Lý Trường thuộc loại rất không tự giác, là điển hình của kẻ không biết giác ngộ.

"Mặc dù mày chỉ là một con chó, nhưng làm chó cũng phải có giác ngộ của chó! Phải biết rằng mày không phải là chó bình thường, mà là chó thần trong truyền thuyết…" Phát hiện Nữ Oa không nghe lời khuyên của mình, Lý Trường phẫn nộ tóm lấy con chó, tận tình khuyên bảo.

Chó cỏ vừa hoạt động quá sức, bây giờ tinh thần lại càng không tốt, lười biếng ngáp một cái rồi chậm chạp đi ra cửa phơi nắng, con chim sẻ béo vô cùng thân thiết đậu trên đỉnh đầu nó cùng nhau nghỉ ngơi, đằng sau là một chó một chim còn cả Lý Trường đang lải nhải không ngừng.

Dương Nghiên bình tĩnh nhìn Hao Thiên Khuyển nhà mình bị xâm phạm tự do, nhìn thấy Lý Trường ra khỏi cửa mới nói với Phong Tiểu Tiểu: "Lý Trường hình như phải đi ngay bây giờ."

"Đi đâu?!" Phong Tiểu Tiểu ngẩn người.

"Sư phụ cô mà cô còn không biết?!" Dương Nghiên trợn mắt, "Còn không phải tiếp tục hành trình thám hiểm tìm kiếm thần tiên lang thang lưu lạc của ông ta… Trước lúc cô quay lại ông ta đã nhắc tới chuyện này, hình như đã mua vé máy bay chiều nay rồi."

Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm: "Đi thì đi thôi, nhiều năm như vậy sớm đã quen rồi. Dù sao thì người ta hình như đã kế thừa một đống tài sản kếch xù, có đủ nguồn tài chính sung túc để ông ấy lãng phí."

"Ừ." Đối với sự rời đi của Lý Trường, Dương Nghiên cũng không có gì thương cảm, gật gật đầu coi như cho qua chuyện này, "Ngoài ra còn có một chuyện nữa, cô cảm thấy chúng ta có nên tuyển thêm một, hai nhân viên phục vụ không?"

Cửa hàng không lớn, nhưng cửa hàng không lớn cỡ nào cũng có không ít chuyện vụn vặt. Phong Tiểu Tiểu vốn không phải là người siêng năng chăm chỉ, chịu khó lao động gì cho cam. Còn nếu để một công tử phú nhị đại (phú nhị đại: cách nói dùng để chỉ những con cái nhà giàu có) phách lối như Dương Nghiên làm những công việc vừa bẩn vừa mệt như lau bàn chuyển bùn là chuyện tuyệt đối không thể nào. Thế nên, thuê một nhân viên là việc không thể tránh được. Cũng may Dương Nghiên vừa bắt đầu liền nói muốn đầu tư, kiên quyết nhét vào cửa hàng năm trăm nghìn tệ, đòi nắm giữ 10% cổ phần và tự xưng là ông chủ thứ hai… Có trời biết kẻ kế thừa tỉ phú như anh ta đầu tư cổ phần vào cái cửa hàng nhỏ này làm cái quái gì!

Thế nên Dương Nghiên vừa đề nghị, Phong Tiểu Tiểu lập tức đồng ý: "Được, đúng lúc người nhà của hàng xóm của bạn học của con trai dì Vương vừa tốt nghiệp đang tìm việc, dì Vương nghe nói sư phụ mở một cửa hàng, nên đã sớm nói với tôi muốn chúng tôi giúp đỡ một chút."

"Một tháng trả cho cậu ta một nghìn tệ, bao ăn bao ở." Dương Nghiên không ngẩng đầu liền trả giá, "Làm không tốt thì lượn, nếu cô sợ mất mặt không dám nói thì bảo là tên khốn kiếp tiểu bạch kiểm là tôi nói."

Phong Tiểu Tiểu cười khẽ: "Anh nghe thấy bà ấy nói sau lưng anh rồi hả?! Thực ra kiểu phụ nữ trung niên như vậy chỉ là nhiều chuyện chút thôi, cũng không phải thật sự là không ưa anh… Hơn nữa, anh ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi ngủ… khụ! Mặc dù anh cũng đưa tiền ăn tiền thuê phòng, nhưng mọi người đều không biết anh có đưa tiền hay không mà?! Dù gì lúc nhỏ tôi cũng ở nhờ những nhà này sống qua ngày, cũng không tiện nói những lời quá đáng như thế với người ta."

"Hiểu rồi, cô gọi điện thoại đi." Dương Nghiên khoát tay, tỏ ý không cần tiếp tục vấn đề này nữa.

Buổi trưa mỗi người một hộp đồ ăn nhanh coi như xong, đừng thấy Dương Nghiên ra vẻ con nhà giàu, nhưng ăn thức ăn ven đường cũng không có ý kiến. Ngoại trừ hoàn cảnh và yêu cầu hình tượng cá nhân hơi cao ra thì trên người Dương Nghiên dường như không tìm thấy thói quen quá kiêu ngạo nào.

Ăn xong cơm trưa, Lý Trường mua bình nước rồi ra ngoài bắt xe liền đi. Dương Nghiên ngẩng đầu liếc liếc với Phong Tiểu Tiểu, cả hai đều biết người này phải ra sân bay, nhưng hình như cũng không cần thiết phải đặc biệt đưa tiễn. Thế nên hai người đều không lên tiếng, chỉ vẫy vẫy tay hai cái coi như chào tạm biệt vị Thái Bạch Kim Tinh này.

Còn về lần sau khi nào có thể gặp lại?! Không ai biết, cũng không ai hỏi. Thiên hạ có bữa tiệc nào là không tàn, từ nhỏ Phong Tiểu Tiểu đã sớm hiểu được đạo lý này.

Buổi chiều cửa hàng tiếp tục mở cửa, có điều chưa đợi được khách đến đã đợi được nhân viên đã hẹn.

Người đến không phải là một nam sinh như Dương Nghiên tưởng tượng, ngược lại là một cô bé, không tính là xinh đẹp, chỉ có thể nói là bình thường, giọng nói có chút nhỏ nhẹ, dáng vẻ ngại ngùng hỏi: "Xin hỏi… là chị Phong phải không ạ?! Em là người được dì Vương giới thiệu tới phỏng vấn, em tên là Y Y."

Dương Nghiên nghe được là nhân viên điều động nội bộ đã đến, đầu tiên là sững sờ, bởi vì giới tính của đối phương nằm ngoài dự liệu. Tiếp theo, ngẩng đầu nhìn qua cô bé với ánh mắt hiếu kỳ, rồi lại sững sờ, thời gian sững sờ lần này lâu hơn hai giây.

"Chị là Phong Tiểu Tiểu, cửa hàng này cũng mới khai trương, em làm quen một chút trước đã, xem có gì cần làm thì tự mình làm đi, không cần hỏi bọn chị." Phong Tiểu Tiểu thuận miệng chỉ dẫn cô bé, chọt chọt Dương Nghiên thấp giọng, "Tiếng sét ái tình?!"

Dương Nghiên quay đầu khinh khỉnh "Hừ" một tiếng hoàn toàn bày tỏ thái độ của mình.

Phong Tiểu Tiểu sờ cằm suy nghĩ: "Cô em này không tính là tuyệt sắc, với ánh mắt của anh, nếu không phải tiếng sét ái tình thì… Trừ phi cô ấy là thần tiên?!" Câu cuối cùng là hạ thấp âm lượng mà nói.

"… Không phải." Dương Nghiên quay đầu tiếp tục xem phim, "Sau này cô tự nhìn sẽ biết."

"Hứ."

下一章