webnovel

Chương 217: Cháu ngoại ruột, có chiều thế nào cũng không quá (4)

編輯: Nguyetmai

Trợ lý bên cạnh Mạc Trọng Huy lễ phép hỏi anh, "Tổng giám đốc Hứa, nhà thiết kế của các anh, cô An đâu?"

"An Noãn có một buổi tiệc xã giao, có thể sẽ qua đây hơi muộn một chút, làm phiền mọi người rồi."

Mạc Trọng Huy vẫn luôn cúi đầu, không tuyên bố bắt đầu bữa tiệc nên cũng không có ai dám lên tiếng.

Có người nhỏ giọng nói với Hứa Vĩ Thần, "Tổng giám đốc Hứa, hay là anh gọi điện lại lần nữa hối cô ấy đi."

Hứa Vĩ Thần gật đầu, lại bắt đầu gọi điện thoại nhưng vẫn không có ai bắt máy.

"Xin lỗi, tôi vẫn đang gọi, có thể là cô ấy đang bận. Như vậy đi ngài Mạc, chúng ta cứ ăn trước đi, nhiều người như vậy đợi một mình cô ấy thì không tốt lắm."

Mạc Trọng Huy đột nhiên đứng dậy, giọng hắn lạnh lùng dặn dò, "Trợ lý Trương, cậu tiếp đãi mọi người, tôi có việc ra ngoài một chút."

Mạc Trọng Huy bước ra khỏi gian phòng, gọi điện thoại cho Thẩm Thần Phong, điện thoại của Thẩm Thần Phong cũng phải đợi rất lâu mới kết nối.

"Huy à, có chuyện gì vậy? Bây giờ bên tôi hơi bận."

"Có phải An Noãn đang ở cùng với anh không?"

Thẩm Thần Phong thấy trước mắt cũng không giấu nổi hắn, anh ta cũng hơi lo lắng cho An Noãn, vậy nên đành kể lại hết những chuyện đã xảy ra cho Mạc Trọng Huy, cũng nói cho hắn biết An Noãn đã đi hướng nào.

Mạc Trọng Huy cúp điện thoại lập tức đi lấy xe, hắn rất lo lắng cho cô, giờ này phút này trái tim hắn lại bắt đầu co rút đau đớn.

Hắn lái xe men theo hướng Thẩm Thần Phong chỉ, tìm kiếm dọc đường, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho cô. Mười mấy cuộc điện thoại gọi đến nhưng không ai bắt máy. Hắn không từ bỏ vẫn tiếp tục gọi.

Có lẽ ông trời cũng bị thành ý của hắn làm cho cảm động, trên con đường náo nhiệt, hắn nhìn thấy An Noãn ngồi một mình trên băng ghế dài, không màng tới những người tới tới lui lui trên đường, quên đi chính bản thân mình đang rơi nước mắt, cô lúc nào cũng có thể giống như lúc này, đắm chìm trong thế giới của chính mình, không bị ảnh hưởng bởi môi trường và con người xung quanh. Cô lúc nào cũng có thể ích kỷ như vậy, người khác lật tung trời lên đi tìm cô, còn cô đến một cuộc điện thoại cũng ích kỷ không chịu nhận.

Mạc Trọng Huy đỗ xe xong, bước chân nặng nề chậm rãi bước về phía cô.

Trong chốc lát An Noãn cảm nhận được một bóng dáng cao to đang che phủ trước mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.

An Noãn không muốn bộ dạng nhếch nhác của mình bị hắn nhìn thấy, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mạc Trọng Huy lại đột nhiên kéo cô vào trong lòng mình, dừng sức ấn giữ cô trong ngực.

"Mạc Trọng Huy, anh buông tôi ra, tôi không muốn để anh nhìn thấy tôi như thế này." Cô khàn giọng nói.

Cánh tay dài của Mạc Trọng Huy bao chặt lấy cô.

"Em như thế nào tôi cũng yêu hết, cho dù người ở bên em đến cuối cùng không phải là tôi, tôi cũng sẽ ở bên em vào những lúc em buồn bã, tôi không cần sự báo đáp nào cả."

"Mạc Trọng Huy…"

"An Noãn, cho dù cả thế giới này bỏ rơi em, em vẫn còn có tôi."

Đường phố náo nhiệt lạ thường, cô ôm lấy hắn khóc rất lâu, giờ này phút này cô chỉ cần một cái ôm, một lời an ủi không tiếng động như thế.

Sau đó Mạc Trọng Huy dẫn cô đi ăn, vẫn là nhà hàng tư nhân đó.

"Mẹ tôi và ba tôi tự do yêu đương, lúc đó ông ngoại rất phản đối, thậm chí không tiếc cắt đứt quan hệ với mẹ, ông ngoại còn dựa vào quyền lực của mình, ép hai người họ không có cách nào sống ở Bắc Kinh được nữa. Ông ấy cho rằng làm như vậy mẹ tôi sẽ thỏa hiệp, nhưng mà mẹ tôi rất yêu ba, vì vậy sau đó họ đi khỏi Bắc Kinh liền đến Giang Thành. Không lâu sau có được tôi, nhưng điều kiện gia đình rất cực khổ, lúc sinh tôi ra ở một bệnh viện nhỏ, bác sĩ đề nghị sinh mổ, nhưng mà ba tôi lấy đâu ra được số tiền lớn như vậy, cuối cùng không biết phải làm gì đành phải sinh tự nhiên. Sau khi sinh ra tôi, mẹ thậm chí còn không kịp nhìn tôi một cái đã qua đời."

An Noãn vừa nói nước mắt lại trào ra.

Nhìn những giọt nước mắt tùy ý rơi xuống, trái tim hắn như bị ai đó tàn nhẫn đâm vào. Cánh tay dài mạnh mẽ ôm lấy vai cô, một câu an ủi cũng bị nghẹn lại không thốt ra được.

"Ông ngoại đột nhiên muốn nhận tôi, tôi không có cách nào chấp nhận được. Trong tiềm thức tôi luôn cảm thấy ông ấy không tránh khỏi liên quan với cái chết của mẹ."

"Ông cụ Thẩm khi còn trẻ làm việc quyết đoán không màng hậu quả, sau khi về hưu ông ấy đã điềm đạm lại nhiều. An Noãn, có rất nhiều người đều đợi tới lúc mất đi rồi mới hối hận, khi ấy đã quá muộn màng. Ông cụ Thẩm là người như vậy, tôi không muốn em cũng sẽ như thế."

An Noãn liếc nhìn hắn, hừ nhẹ, "Mạc Trọng Huy, anh đang khuyên tôi tha thứ cho ông ta sao?"

Hắn khó xử vuốt tóc cô, "Tôi chỉ là không muốn một ngày nào đó em phải hối hận thôi."

"Tôi sẽ không hối hận, tôi ghét ông ta, tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Thẩm hết."

Mạc Trọng Huy không nói gì nữa, hắn không muốn có một ngày An Noãn lại giống như hắn. Khi đã liên quan đến mạng sống không ai có thể nói trước được điều gì.

Ăn xong bữa cơm, cảm xúc của An Noãn cũng bình ổn lại nhiều, lúc này cô mới chợt nhớ đến, "Thôi xong rồi, tôi đã đồng ý với Hứa Vĩ Thần, hôm nay có hẹn với bên Mạc Thị các anh."

Mạc Trọng Huy đùa giỡn nói, "Ở Mạc Thị lời nói tôi cũng rất có trọng lượng, cho nên không sao cả, tôi không trách em."

"Cảm ơn anh."

Lời cảm ơn lịch sự đó là khoảng cách giữa hai người họ lúc này.

Sau đó Mạc Trọng Huy đưa An Noãn về khách sạn, cũng không biết là đêm quá yên tĩnh hay là trong xe quá thoải mái mà An Noãn ngủ thiếp đi trên ghế lái phụ.

Xe dừng lại bên ngoài khách sạn.

Hắn nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô, không nỡ phá hỏng giây phút tốt đẹp hiếm có này, hắn chỉ mong thời gian có thể mãi dừng lại ở giây phút này. Cho dù không làm gì cả, chỉ cần nhìn cô thôi hắn cũng đã thỏa mãn rồi.

Tất cả mọi thứ đều quá tốt đẹp, hắn không kiềm chế được đưa tay lên má cô khẽ vuốt ve, vẫn là cảm giác và độ ấm đó, giống hệt như trong trí nhớ của hắn. Hắn phủ người xuống khẽ hôn lên đôi môi phấn đầy đặn của cô.

Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa xe, Mạc Trọng Huy điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi mở cửa xe.

"Ngài Mạc, cảm ơn anh đã đưa An Noãn về."

Giọng điệu của Hứa Vĩ Thần không được tốt lắm. Anh ta mở cửa xe gọi An Noãn dậy rồi kéo cô bước vào khách sạn. An Noãn còn không kịp nói lời tạm biệt với Mạc Trọng Huy.

Về đến phòng, An Noãn bắt đầu trách móc, "Hứa Vĩ Thần, lúc nãy anh làm thế là rất mất lịch sự đấy."

"Đối với loại súc sinh đó thì cần quái gì phải lịch sự?"

An Noãn bặm môi, tối nay quá mệt rồi, cô không muốn nói nhiều với anh ta.

"Tôi đi nghỉ ngơi đây."

An Noãn bước về hướng phòng cô, Hứa Vĩ Thần trầm giọng nói từ sau lưng cô, "Cô và Mạc Trọng Huy có quan hệ gì?"

An Noãn cảm thấy cần phải giải thích một chút nên quay người lại nhàn nhạt trả lời, "Quan hệ hợp tác, không phải là anh biết cả rồi sao?"

"FUCK! Đã đến lúc này rồi mà cô còn không nói sự thật?" Hứa Vĩ Thần bước từng bước lớn về phía cô, "Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người có gì đó rất sâu sắc, giống như đã quen biết nhiều năm rồi vậy. Một trợ lý nhà thiết kế mới ra lò như cô mà lại khiến anh ta có thể tin tưởng hoàn toàn giao cho cô một hạng mục lớn như thế. Tôi vẫn luôn nghi ngờ hai người, nhưng cũng vẫn luôn thuyết phục bản thân có thể là tôi đã suy nghĩ nhiều. Nhưng mà lúc nãy tôi lại nhìn thấy cái cảnh chết tiệt gì chứ? Anh ta vừa chạm vào cô vừa hôn cô, nếu như tôi không xuất hiện, có lẽ anh ta đã ăn cô luôn rồi."

"Hứa Vĩ Thần, anh nói cái gì đấy hả?"

An Noãn cũng tức giận. Cô lười không thèm để ý anh ta nữa, quay người chuẩn bị đi về phòng.

Hứa Vĩ Thần lại không buông tha chủ đề này, anh ta bước lên trước nắm giữ cánh tay cô lại, "An Noãn, bị tôi bắt tại trận rồi cô còn không thừa nhận, có phải muốn tôi nói với Aaron rất cả mọi chuyện rồi sau đó cô mới thừa nhận trước mặt anh ta không?"

下一章