webnovel

Chương 182: Trả thù cho con tôi (4)

編輯: Nguyetmai

An Noãn ăn nửa bát thì không ăn nổi nữa.

No bụng rồi, An Noãn lại không ngủ được. Mạc Trọng Huy bị cô "hành" cũng không ngủ được. Mạc Trọng Huy trêu ghẹo:

"An Noãn, không biết anh có thể đợi được đến ngày đứa bé ra đời hay không nữa!"

"Hả?"

"Anh sợ tới một ngày nào đó, anh sẽ bị em hành hạ tới chết mất, mà dù không chết đi nữa, nhất định cũng chỉ còn xương bọc da!"

An Noãn đưa tay chọc chọc vào ngực hắn, cười nói: "Không đâu, ngày nào anh cũng tập thể hình, lại chú trọng giữ gìn sức khỏe như vậy, vóc dáng được duy trì rất ổn."

"Đừng lộn xộn!"

Hắn tức giận đánh lên tay cô.

"Hừm, tôi chọc vài cái như vậy thì nhằm nhò gì? Có thể đâm thủng được người anh sao?"

An Noãn không hề biết rằng cô chọc chọc trước ngực hắn mấy cái khiến phía dưới của hắn đã có phản ứng.

Đoán rằng cô ăn no căng bụng rồi, một lát cũng chưa ngủ được ngay, Mạc Trọng Huy theo ham muốn của mình, xoay người hôn lên môi cô.

An Noãn hoảng sợ, vội đẩy hắn ra: "Anh là đồ cầm thú! Tôi đang có thai kia mà! Ngay cả phụ nữ có thai mà anh cũng không buông tha sao?"

Mạc Trọng Huy thở hổn hển khẽ nói: "Thẩm Cầm Phong nói sau ba tháng là có thể làm được rồi."

Đương nhiên hắn không rảnh rỗi mà đi hỏi Thẩm Cầm Phong về chuyện này mà là Thẩm Cầm Phong có lòng tốt, chủ động nói với hắn.

Mạc Trọng Huy cắn lên bầu ngực cô, đột nhiên nghiêm trang nói một câu: "Sau này đứa bé ra đời, không được cho bú sữa mẹ."

An Noãn khựng lại vài giây rồi đưa tay vỗ mạnh lên đầu hắn mấy cái, tức giận mắng: "Anh thần kinh đấy à?"

Mạc Trọng Huy không để ý sự phản kháng của An Noãn, thận trọng phát tiết dục vọng trên người cô, xong rồi lại ôm cô dỗ dành.

"Nể tình đêm nào anh cũng đi mua món này món kia cho em, đừng tức giận nữa mà, anh cũng đâu có làm em đau. Anh đã nhịn lâu rồi, mới làm một lần, chưa thỏa mãn đâu."

An Noãn tức giận đỏ mặt tía tai, mắng: "Mạc Trọng Huy, đứa bé trong bụng tôi không phải là con anh cho nên anh xót thương, không lo lắng chút nào đúng không? Cho dù có bị anh làm đến chết thì cũng không sao phải không?"

An Noãn nói xong, Mạc Trọng Huy im lặng. Mấy ngày nay trôi qua một cách vô cùng ấm áp, dường như trong lòng hai người đều trở nên tinh tế, không ai nhắc tới ba đứa bé là ai. Hắn nghĩ cách làm hài lòng cô, cho dù hàng đêm đi mua đồ ăn cho cô, ngoài miệng hắn cằn nhằn, nhưng trong lòng cũng vui vẻ. Nhất là thấy dáng vẻ ăn uống thỏa mãn của cô, hắn cảm thấy hoan hỉ từ đáy lòng, cảm thấy hạnh phúc. Hắn mong sao tình cảm ấm áp này vẫn duy trì tới lúc cô sinh con.

"An Noãn, em vĩnh viễn chỉ là một kẻ không tim không phổi!"

Cuối cùng hai người đưa lưng lại nhau mà ngủ, ở giữa còn có một khoảng cách. Hừng đông đã lâu, hai người vẫn không ngủ lại được nữa.

Hôm sau, Mạc Trọng Huy rời giường trước, đợi hắn rời khỏi phòng, An Noãn mới đứng lên. Cô cũng biết mình nói sai, nhất thời kích động, nhưng cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Vốn đã định trước hôm nay Mạc Trọng Huy sẽ đưa cô tới tiệm mẹ và bé, nhưng khi An Noãn rửa mặt xong xuống lầu, người giúp việc cho cô biết ngài Mạc đi ra ngoài làm việc rồi, còn bảo tài xế và một cô giúp việc đi mua sắm cùng An Noãn.

"Cô An, có phải cô và ngài Mạc cãi nhau không? Trông ngài Mạc có vẻ không vui, chưa ăn sáng đã đi rồi."

An Noãn thản nhiên mỉm cười, đáp: "Chúng tôi không cãi nhau."

"Em cũng nghĩ không phải, tối hôm qua ngài Mạc còn nấu cháo cho cô mà. Cô An thật hạnh phúc, ngài Mạc càng ngày càng chu đáo, ngày càng càng săn sóc cô. Ai cũng nói, một khi làm cha, đàn ông sẽ thay đổi, em thấy ngài Mạc thật sự đã thay đổi rất nhiều."

Ăn sáng xong, hai người giúp việc cùng đi với An Noãn tới cửa hàng. Cô định đến cửa hàng mua vài thứ cho đứa bé.

Mang thai hơn ba tháng, bụng cô đã bắt đầu to ra, An Noãn mặc bộ quần áo rộng thùng thình, có cảm giác không quen.

Cô đi tới tiệm cà phê, hiện giờ cửa hàng giao cho Lương Mộ Tinh quản lý, nghe Mạc Trọng Huy nói cô ấy quản lý rất tốt.

An Noãn vào tiệm cà phê, thấy Lương Mộ Tinh đang lớn tiếng khuyên bảo nhân viên, có phần không tương xứng với tính cách dịu dàng trước đây.

Nhìn thấy An Noãn, Lương Mộ Tinh rất kích động: "Chị An Noãn, đã lâu không gặp. Sao đột nhiên chị tới đây? Em nghe ngài Mạc nói chị có thai rồi."

An Noãn cười gật đầu, chỉ vào nhân viên bị mắng, hỏi: "Cô ấy làm sao vậy?"

"Là người mới, làm ở đây được một tuần rồi, hầu như ngày nào cũng làm đổ ly cà phê vào người khách hàng. Mỗi lần nói cô ấy mấy câu là lại làm ra vẻ đáng thương lắm vậy."

"Thôi, có thể còn chưa kịp thích ứng, ai mới tới đều như vậy cả, cho cô ấy chút thời gian làm quen đi."

Lương Mộ Tinh không để ý tới nhân viên kia nữa, khoác tay An Noãn, hỏi: "Chị An Noãn, chị mang thai thật sao?"

"Đúng vậy mà, nhưng mới chỉ hơn ba tháng, chưa thấy bụng."

"Thảo nào ngài Mạc không cho chị tới tiệm cà phê, ngài ấy bảo em quản lý cửa hàng, nhưng mà em mệt chết đi được!"

"Mạc Trọng Huy có thường xuyên tới cửa hàng không?"

Lương Mộ Tinh nghiêm trang đáp: "Ngài Mạc có tới mấy lần, có thể là lo em quản lý không tốt, làm tiệm rối tung cả lên, lần nào đến ngài Mạc đều tận tay hướng dẫn em cách kinh doanh."

An Noãn hơi nhíu mày, Mạc Trọng Huy không nên để tâm tới tiệm cà phê như vậy mới phải chứ, hàng ngày hắn ở nhà, rất ít khi ra khỏi cửa.

"Chị An Noãn, hôm nay chị ra ngoài có việc gì không? Sao còn dẫn theo hai người giúp việc thế này?"

"À, mấy cô ấy theo chị tới cửa hàng dành cho mẹ và bé, có nhiều việc chị không biết, trước đây họ từng chăm sóc sản phụ, biết nhiều hơn chị."

Lương Mộ Tinh nghe vậy liền kích động nói: "Đến tiệm mẹ và bé đi, em đi với chị. Em rất thích trẻ con, cảm thấy quần áo trẻ con rất đáng yêu."

"Em không phải ở lại tiệm sao?"

"Không sao, lúc này khách hàng cũng không nhiều, mấy cô ấy cũng xử lý được."

***

Lần đầu tiên tới cửa hàng mẹ và bé, An Noãn cảm thấy quần áo nhỏ nhắn của trẻ sơ sinh đều rất đáng yêu.

Người giúp việc không nhịn được, trêu cô: "Cô An, cô nghĩ em bé lớn bao nhiêu? Bụng cô lớn cỡ đó, em bé còn phải từ bụng cô chui ra."

An Noãn ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, không khỏi thầm cảm thán rằng sự sống thật kỳ diệu.

"Chị An Noãn, chị đã mang thai rồi, sao ngài Mạc không đi mua sắm với chị? Trước đây chẳng phải ngài ấy rất chặt chẽ đối với chị sao?"

Đột nhiên Lương Mộ Tinh hỏi một câu, An Noãn thấy cũng không sao, nhưng hai cô giúp việc không kìm lòng được liền nói giúp Mạc Trọng Huy:

"Ban đầu ngài Mạc vốn muốn đưa cô An đi nhưng lại có việc đột xuất. Ngài Mạc quản lý một tập đoàn khổng lồ như vậy, vậy mà hầu như ngày nào cũng ở bên cô An, đây là điều mà người bình thường không thể làm được đâu."

Cô giúp việc còn lại cũng nói: "Ngài Mạc cưng chiều cô An biết bao, nhưng người ngoài không nhìn thấy được. Có người đàn ông nào có thể đêm đêm lái xe cả tiếng đồng hồ đi mua đồ ăn về cho vợ chứ? Cô An của chúng tôi là người hạnh phúc nhất, ngài Mạc là người đàn ông tốt nhất trên đời."

下一章