webnovel

Chương 24: Làm lại từ đầu

編輯: Nguyetmai

"Anh muốn đi đâu?"

"Ra ngoài hóng mát."

Hắn lạnh lùng trả lời một câu rồi trực tiếp rời khỏi phòng.

*****

Ngày hôm sau An Noãn vẫn đi làm như mọi ngày. Sáng sớm Thường Tử Phi đã đến đón cô.

"Thường Tử Phi, sau này anh đừng có ngày nào cũng đến đón em như vậy nữa, quá bất tiện cho anh rồi. Buổi sáng em đi xe buýt cũng rất thuận tiện."

Thường Tử Phi thân mật hôn lên đôi mắt cô, cưng chiều nói, "Nếu anh đến đón em như thế này thì em có thể ngủ thêm một chút rồi, không cần phải vất vả đi bắt xe."

"Nhưng mà anh..."

"Đàn ông chịu khổ một chút thì có gì đâu, nếu không làm sao có thể trở thành chỗ dựa của phụ nữ. Hơn nữa, mỗi buổi sáng lúc anh qua đón em, trong lòng đều rất ấm áp, chỉ cần nghĩ tới việc sắp được nhìn thấy em, anh đều cảm thấy rất hạnh phúc."

Đôi mắt An Noãn nóng lên, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Một người phụ nữ có nhiều lúc không phải vì tiền tài hay ngọc ngà châu báu, mà bị chính những điều nhỏ nhặt, một chút ấm áp nho nhỏ trong cuộc sống như thế này làm cho cảm động.

"Nhóc con, hôm nay tan làm em hẹn mấy người bạn đi dạo trước. Có thể anh sẽ đến đón em trễ một chút. Gần đây công ty đang có một hạng mục lớn, anh sẽ hơi bận một chút."

"Không sao đâu, anh cứ làm việc đi, em có thể tự lo cho mình."

Lúc đến Bách Nhạc, Thường Tử Phi ôm cô vào hôn một cái rồi mới chịu để cô xuống xe.

Vừa xuống xe, cô liền nhìn thấy Ngải Lợi và Lâm Mạn đang đứng trước mặt nhìn cô chằm chằm. An Noãn bị họ nhìn làm cả người không thoải mái.

Hai người một trái một phải kéo hai bên cánh tay cô. Ngải Lợi trêu ghẹo nói, "Nụ hôn vừa nãy ít nhất cũng năm phút nha. Hôn như vậy rồi Thường Tử Phi còn có tâm trạng đi làm sao?"

"Không có mà, hai người đừng có đùa như vậy nữa." An Noãn cố gắng gạt tay bọn họ ra, một mình chạy lên trước.

Thường Tử Phi ngồi trong xe nhìn thấy một màn này cười thầm. Có lẽ để cho cô ra ngoài đi làm, tiếp xúc với nhiều người, kết thêm bạn cũng là một quyết định đúng đắn.

An Noãn cảm thấy gần đây cô thật xui xẻo, Mạc Trọng Huy cứ dây dưa không tha, Hà Tư Kỳ lại tìm đến cô gây rắc rối.

Cửa hàng vừa mới mở cửa, Hà Tư Kỳ đã nghênh ngang chạy vào, vung tay lên chỉ vào chiếc áo khoác An Noãn vừa mới treo lên, "Lấy cái áo này xuống cho tôi thử".

An Noãn tự thấy mình xui xẻo, lấy cái áo xuống đưa cho cô ta.

Hà Tư Kỳ không đi đến phòng thử đồ mà đứng thẳng trước mặt An Noãn tháo khăn choàng xuống, cởi chiếc áo khoác đang mặc ra.

An Noãn nhìn thấy vết hôn trên cổ cô ta chỉ cảm thấy nực cười. Ngải Lợi và Lâm Mạn cũng rất khinh bỉ cười trộm.

Cô ta thử cái áo, lắc đầu nói, "Màu này dường như không hợp với tôi. Lấy cái màu trắng xuống cho tôi, tôi muốn thử nó."

An Noãn làm theo lời cô ta, cô ta thử thêm mấy kiểu áo, rồi thêm mấy màu khác nhau.

Cuối cùng, Hà Tư Kỳ cũng không còn kiên nhẫn mà đi thử tiếp, ném hết tất cả những chiếc đã thử lại cho An Noãn.

"Quần áo tiệm mấy người đúng là chẳng ra làm sao cả, cũng không biết các người làm thế nào mà có chỗ đứng tại Bách Nhạc nữa. Nghe nói bà chủ các người sinh hoạt cá nhân còn chẳng có chừng mực, đoán chừng cái tiệm này cũng là lấy tiền của đàn ông mà mở."

Hai tay An Noãn nắm thành quyền, lạnh lùng nói từng chữ, "Hà Tư Kỳ, cô đến tìm tôi gây rắc rối, tôi hầu cô. Nhưng nếu cô đến làm nhục người khác thì đừng trách tôi không khách khí với cô."

Hà Tư Kỳ giễu cợt cười to, "Không khách khí với tôi, ha ha, ngược lại tôi rất muốn biết cô có thể không khách khí với tôi như thế nào? Cô cho là cô còn là con gái nhà danh giá sao? Được rồi, tôi cũng không có thời gian chơi cùng cô. Hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn hỏi cô một chuyện, tối hôm qua có phải cô cùng với Mạc Trọng Huy đã ở cùng nhau?"

An Noãn vừa treo quần áo, vừa nhàn nhạt trả lời, "Đúng vậy, anh ta nửa đêm đến chỗ tôi ở tìm tôi."

Sắc mặt Hà Tư Kỳ chốc lát trở nên tái nhợt, lớn tiếng hỏi, "Hai người tối qua đã làm gì rồi?"

An Noãn thoải mái trả lời cô ta, "Cô đoán xem, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng còn có thể làm cái gì?"

"Con đĩ!"

Hà Tư Kỳ giơ tay lên, nhưng không thể đánh xuống vì bị An Noãn dùng sức kiềm chặt lại.

"Hà Tư Kỳ, cô muốn chơi tôi có thể chơi cùng cô. Dù sao bây giờ tôi chẳng có gì cả, cũng chẳng sợ mất đi thứ gì. Nhưng cô không giống tôi, cô có Mạc Trọng Huy. Chỉ vì cố làm chút chuyện này mà mất đi anh ta, như vậy chẳng có lợi cho cô chút nào."

Hà Tư Kỳ cắn cắn môi, hung hăng nói, "An Noãn, cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

An Noãn không ngờ Hà Tư Kỳ nhanh như vậy đã tìm cách báo thù. Sau khi tan làm, một mình cô bắt xe buýt về nhà, có hai người đàn ông kỳ lạ cứ luôn đi theo cô. An Noãn xuống xe trở về khu nhà cô, bọn họ cũng bám theo cô suốt cả đoạn đường.

An Noãn bắt đầu chạy nhanh hơn. Hai tên đàn ông thấy thế cũng chạy theo. An Noãn bị bọn họ đuổi theo đến một hẻm cụt.

Vị trí nơi này khá hẻo lánh, An Noãn hét lớn cầu cứu nhưng không có ai chú ý đến.

"Các người là ai? Ai sai các người đến?" Giọng cô đã bắt đầu run rẩy.

"Là ngài Mạc sai chúng tôi đến."

"Mạc Trọng Huy? Anh ta sai các người đến làm cái gì?"

"Cô nói xem hai người đàn ông có thể làm cái gì với cô!"

Bọn họ nói xong liền bước lên xé rách quần áo cô.

An Noãn vô lực gào khóc, cái cảm giác tuyệt vọng đó giống hệt ba năm trước.

"Các người đang làm cái gì vậy hả!"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai người đàn ông như bị phản xạ có điều kiện mà buông An Noãn ra, quỳ phịch xuống, "Ngài Mạc."

Hai tên đàn ông mỗi tên ăn một cước bị Mạc Trọng Huy đá ngã lăn trên mặt đất.

An Noãn rụt người lại một góc, hai tay ôm lấy cơ thể. Ba năm trước, cô bị đưa vào nhà giam, được báo tin ba cô đã qua đời trong bệnh viện, cô cũng ôm lấy mình như vậy ròng rã khóc suốt một ngày.

"An Noãn, là tôi." Mạc Trọng Huy ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

Tay của hắn nhẹ nhàng xoa lên trán cô. An Noãn liền gào lên giống như người điên, "Súc sinh, đừng đụng vào tôi."

"Ngài Mạc, ngài đưa cô An đi trước đi. Hai tên này cứ giao cho tôi xử lý."

Mạc Trọng Huy gật đầu, bất chấp hành động phản đối của An Noãn, bế ngang cô lên, đi một mạch rời khỏi con hẻm.

Cô không ngờ Mạc Trọng Huy sẽ đưa cô đến nơi này. Đây là căn biệt thự nhỏ mà cô đã từng ở với ba. Nội thất đã thay đổi hoàn toàn, có lẽ Mạc Trọng Huy đã cho người sửa sang lại. So với không khí ấm áp giản đơn trước đây, trong biệt thự giờ đây nơi nào cũng lộ ra sự giàu sang xa xỉ.

Vừa đến nơi này, An Noãn liền bị kích động, tay đấm chân đá trên người Mạc Trọng Huy, "Mạc Trọng Huy, tên chết tiệt không bằng súc sinh này, anh đưa tôi đến nơi này làm cái gì. Anh muốn nhắc tôi nhớ đến đây là nơi anh đã hại chết ba tôi sao? Mạc Trọng Huy, anh tìm người bắt cóc tôi, rồi lại ra tay cứu tôi, anh muốn tôi biết ơn anh sao? Anh có bị rối loạn nhân cách không vậy?"

Mạc Trọng Huy phớt lờ lời buộc tội của cô, ôm lấy thắt lưng cô, vừa ôm vừa kéo cô lên trên lầu.

Phòng cô vẫn ở nguyên vị trí cũ. Cô vĩnh viễn cũng không quên được, chính tại căn phòng này, Mạc Trọng Huy và Hà Tư Kỳ vụng trộm với nhau. Ba cô cũng tại nơi này mà tức giận đến hộc máu, không may qua đời.

"Mạc Trọng Huy, tên khốn, thả tôi ra, tôi không muốn vào đó."

Hắn trực tiếp bế ngang cô lên, ném lên chiếc giường lớn.

"Mạc Trọng Huy, anh cho rằng đổi đi chiếc giường, đổi đi bài trí trong phòng là anh có thể che đậy sự thực sao? Súc sinh, anh trả ba tôi lại cho tôi."

An Noãn nhảy phắt lên, hai tay siết lấy cổ Mạc Trọng Huy.

下一章