"Hóa ra là vậy, đáng tiếc lúc đó trời tối quá không nhớ rõ. Vậy bây giờ, cậu ấy đã khỏi hẳn phong hàn chưa?" Vẻ mặt của Khương Bồng Cơ bình thản, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.
Vu Mã Quân chắp tay cảm ơn: "Từ lúc đó đến giờ cũng đã khá hơn nhiều rồi. Nếu như không chê, Liễu lang quân gọi ta một tiếng Chính Tắc là được rồi.
Khương Bồng Cơ có không hiểu biết đến mấy đi nữa cũng biết tên tự ở thời đại này chỉ có người thân, thầy giáo cùng với những bạn bè thân thích mới có thể gọi. Vừa mới gặp đã nhiệt tình như thế, xem ra cái vị trước mặt này có mưu đồ khác.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者