webnovel

Chương 25: Thế giới không thể tưởng tượng nổi (2)

編輯: Nguyetmai

Căn cứ vào trí nhớ của Liễu Lan Đình thì cô chính là một con mọt sách chỉ biết đi học và gặm sách, rất ít khi quan tâm đến chuyện trong phủ.

Liễu phụ trước khi đi nhậm chức đã chuyển cả gia đình tới căn nhà ba lối vào này. Mặc dù ở trong gia tộc rất an toàn, nhưng vì dân số quá đông mà trong nhà lại chẳng có lấy một người đàn ông trưởng thành chống đỡ nên rất dễ bị nói ra nói vào. Có lẽ xuất phát từ suy nghĩ này nên Liễu phụ mới đem cả nhà ra ngoài.

Nhưng mà... một căn nhà ba lối vào có thể nuôi được mấy gia đinh đây? Không những thế, hai nữ chủ nhân đều đột ngột bị bệnh, con trai dòng thứ lại còn bị đập bể đầu vì ham chơi, ở cái thời đại não bộ bị tổn thương mà không được cứu trị kịp thời thì rất dễ xảy ra án mạng... Khương Bồng Cơ đi vào nội viện, đầu càng thêm đau.

"Ta không chết, chỉ là bị bắt đi thôi! Lũ thổ phỉ kia đầu óc quá đần độn nên ta đã trốn ra được, vừa rồi là nhờ Quận thủ đại nhân đưa ta về!" Khương Bồng Cơ nói sơ qua một chút, bỗng nhớ tới tên gia đinh canh cửa vừa rồi thì bổ sung thêm một câu: "Ta đi xem mẫu thân một chút. Quản gia, đem mấy tên gia đinh đi tìm ta tối qua đến đây, ta có mấy lời muốn hỏi bọn chúng..."

Nhìn dáng vẻ này thì không phải do Điệp phu nhân kia không phái người đi tìm, mà là do những người có thể phái đi quá ít. Những tên đó lại nghĩ rằng lang quân nhà mình đụng phải thổ phỉ thì tỉ lệ sống sót chắc chắn không cao, chi bằng cứ đục nước béo cò đi đã... ví dụ như, cái tên canh cửa cùng kỹ nữ lăn lộn cả đêm kia. Như vậy là có thể thấy quy củ trong cái nhà này đã lỏng lẻo đến độ nào rồi.

Nghĩ tới đây, Khương Bồng Cơ không kìm được mà cười lạnh một tiếng, Liễu gia đúng là sĩ tộc quyền quý, nhưng Liễu phụ mới dọn ra ngoài, hơn nữa hàng năm lại nhậm chức ở xa, trong nhà không có lấy một người đàn ông làm chủ, vậy nên tôi tớ trong nhà lười biếng, không chuyên tâm dường như là chuyện có thể đoán được. Không phải chủ nhân không có bản lĩnh, mà là đám tôi tớ quá nham hiểm.

Kế phu nhân ở phía đông Liễu phủ, khác hẳn với cảnh tượng náo nhiệt trong các nhà quý tộc thời viễn cổ, cảnh vật trong Liễu phủ thậm chí còn lộ ra mấy phần tiêu điều vắng vẻ, ngoài tỳ nữ cũng chỉ có vài ba con mèo nhỏ nô đùa, người ngoài không biết còn tưởng rằng Nhị phòng của Liễu thị rất nghèo đâu. Kế phu nhân là dì ruột của Liễu Lan Đình, cho nên Khương Bồng Cơ có thể tự nhiên tiến vào khuê phòng của Liễu phu nhân.

Bên ngoài, trời nắng chói chang, nhưng trong phòng lại là một cảm giác u ám, trong không khí còn đặc quánh mùi thuốc nữa.

Đi qua bình phong, Khương Bồng Cơ có thể trông thấy đại khái bài trí trong căn phòng, giản dị đến mức không giống căn phòng của một phu nhân quyền quý. Trên bàn trang điểm còn có mấy hộp nhỏ, nhìn hình dạng thì có lẽ đã cũ kỹ lắm rồi, rõ ràng đã được sử dụng từ rất lâu, bên cạnh gương đồng còn có một cái kẹp tóc lò xo gắn bướm tinh xảo.

Tầm mắt của Khương Bồng Cơ dừng lại trên cái kẹp tóc hai giây rồi lướt qua, tiếp tục nhìn sơ qua những thứ khác trong căn phòng.

Kế phu nhân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trắng như tuyết, mái tóc đen trộn lẫn không ít những sợi tóc bạc khiến bà trông càng thêm già nua, quầng mắt xanh ngắt, bộ dạng bệnh đã rất nặng. Khương Bồng Cơ thuận tay cầm lấy bát thuốc do tỳ nữ đưa tới rồi ngồi quỳ xuống ở cạnh giường nhỏ, nhận lấy công việc bón thuốc.

Đôi mắt của Kế phu nhân là một đôi mắt có thể nhìn thấu thế sự hồng trần, lại vừa có cảm giác ấm áp của một người trưởng bối.

"... Lan... Đình..."

Khương Bồng Cơ tới, Kế phu nhân mới từ ranh giới của cái chết lắc lư trở lại, đôi mắt của bà ngấn nước.

"Vâng, con về rồi!"

Khương Bồng Cơ dịu dàng cười một tiếng, cái chén thuốc đen thùi lùi, tỏa ra mùi kì quái này cô thực sự không dám nhìn thẳng, cái này có thể trị được bệnh sao? Có chắc là uống không chết người không?

"... nhớ... lúc trước..." Ánh mắt của Kế phu nhân chợt trở nên đầy hoài niệm, giọng nói mong manh nhưng vẫn cố nói: "Có người nói con không còn... dì có làm sao cũng không tin nổi... sau đó... đi tới cầu Nại hà... gặp được tỷ tỷ..."

Khương Bồng Cơ nghĩ thầm, quả thật Liễu Lan Đình đã chết.

"Mẫu thân đừng nói nữa, uống thuốc trước đã." Khương Bồng Cơ dùng tay còn lại đưa đến sau gáy của bà rồi đỡ bà ngồi dậy, tựa vào lòng mình, như vậy sẽ dễ bón thuốc hơn mà không khiến bà bị sặc: "Sau đó, ngủ một giấc thật ngon."

Thấy cổ áo của Kế phu nhân đỏ thẫm một mảnh thì Khương Bồng Cơ lặng lẽ phân phó tỳ nữ đi nấu nước, chờ Kế phu nhân uống xong thuốc sẽ lau chùi một phen, sau đó đổi sang chăn đệm mới. Trong phòng không khí tệ hại như này cũng không thích hợp để bệnh nhân nghỉ ngơi, mà nằm quá lâu cũng sẽ dẫn đến hoạt tử.

Kế phu nhân nhíu chặt lông mày, từng ngụm từng ngụm đem thuốc mà Khương Bồng Cơ bón nuốt vào.

Kế phu nhân uống xong thì mặt mày nhăn lại, Khương Bồng Cơ thấy vậy bèn nhìn vào chén thuốc chỉ còn sót lại chút vụn thuốc trong tay, lập tức cảm thấy trong miệng cũng đắng ngắt, cuối cùng cô nghiêng đầu nói với tỳ nữ: "Đi cầm một chút mứt tới cho phu nhân... chẳng biết lang trung cho bao nhiêu hoàng liên nữa..."

Lấy trí nhớ của Khương Bồng Cơ thì quan hệ giữa Liễu Lan Đình với Kế phu nhân cũng chỉ có một bên lạnh nhạt. Trong lòng Liễu Lan Đình vẫn cho rằng Kế phu nhân chiếm lấy danh phận của mẹ ruột mình cho nên đối với sự hỏi thăm ân cần thường xuyên của bà luôn có chút xem thường, thậm chí còn cảm thấy đối phương quá dối trá. May ở chỗ, cô nhóc này vẫn biết phải duy trì vẻ hiều hòa bên ngoài chứ không lộ hẳn sự chán ghét ra. Nếu không thì hành động thân thiết vừa rồi của Khương Bồng Cơ rất dễ dẫn đến sự nghi ngờ của người ngoài.

"Con trai... tối qua... có chịu ủy khuất?"

Kế phu nhân tiếp tục mở to đôi mắt đục ngầu, có vẻ khá hơn một chút so với lúc nãy.

"Không có, mấy tên đó chỉ là hạng người ngu xuẩn, sao có thể khiến con chịu ủy khuất?"

Khương Bồng Cơ vốn định đặt Kế phu nhân xuống, nhưng mà liếc mắt thấy tỳ nữ ôm chăn đệm sạch sẽ tới thì dứt khoát dùng chăn bọc lấy Kế phu nhân rồi bế lên theo kiểu công chúa.

"Mẫu thân đừng kinh hoảng, con vẫn còn đang bế ngài, trước hết để tỳ nữ đổi chăn đệm với ủ ấm chăn cái đã."

Kế phu nhân nói: "Ngày càng... có phong thái của tỷ tỷ, nói cho dì chuyện tối ngày hôm qua..."

Khương Bồng Cơ liếc nhìn Kế phu nhân một cái, cuối cùng cong môi nói: "Nếu mẫu thân muốn nghe thì con biết gì sẽ nói đấy."

Xưa nay, cô ghét nhất chuyện phải lặp đi lặp lại một chuyện nhiều lần, một lần thì còn mới mẻ, nhiều lần rồi thì lại thấy không thú vị. Nhưng, một vị mỹ nhân có khí chất cổ điển đưa ra yêu cầu như vậy thì cô cũng không nỡ từ chối.

Kế phu nhân hào hứng nghe, cuối cùng bà nhìn Khương Bồng Cơ một cái rồi âm thầm đưa mắt nhìn các tỳ nữ trong phòng, tỏ ý bảo mọi người lui xuống.

"Lan Đình... con bé sao lại ra đi?" Kế phu nhân ôn hòa cười cười hỏi, thấy Khương Bồng Cơ cũng không hề bất ngờ trước câu hỏi đó liền hỏi tiếp: "Cô không sợ?"

Khương Bồng Cơ lắc đầu: "Tôi cho rằng, mấy chuyện thế này người sợ phải là phu nhân mới đúng chứ."

Kế phu nhân tiếp lời: "Con đúng là đứa trẻ thành thật! Thật ra thì con cũng có thể gạt ta... ta có thể coi như con trai ta vẫn còn sống..."

Khương Bồng Cơ lắc đầu: "Lừa mình dối người thì có gì tốt? Lúc tôi vào đây cũng từng nghĩ hay là lừa phu nhân đi, nhưng khi thấy ánh mắt của phu nhân thì tôi biết chuyện đó không cần thiết! Đây là vẻ ngoài của Liễu Lan Đình nhưng cuối cùng tôi cũng chẳng phải là cô ấy! Tôi có thể cố gắng giả vờ, nhưng làm như vậy quá mệt mỏi, cũng chẳng biết là lừa mình hay là đang dối người nữa..."

下一章