"Ơ, đây chính là thư sinh đến đây ngủ nhờ sao?"
Công tử để quyển sách trên tay xuống, nhẹ nhàng cười một tiếng.
m thanh của hắn nghe như một dòng suối trong lành, lộ ra vẻ kiêu căng của gia đình giàu có, lại mang vẻ bình thản không giống kiểu thiếu gia ăn chơi.
Mái tóc đen buộc nửa, ngọc quan xinh đẹp tĩnh mịch, đôi mắt đào hoa tựa như ý cười ẩn chứa vẻ uy nghiêm, mặt mũi thanh tú cũng khác so với những gã đàn ông láu cá bên cạnh, thậm chí ngay cả Trương Lâm Sinh tự xưng là phong lưu anh tuấn cũng thấy mặc cảm.
Trương Lâm Sinh liền cúi đầu xuống, khiêm tốn nói: "Tiểu sinh Trương Lâm Sinh, đêm khuya xin ngủ nhờ thật làm phiền quá, nếu công tử cảm thấy không phù hợp vậy thì tiểu sinh vẫn nên rời đi vậy..."
Nói xong, hắn buông tay xuống, giả bộ muốn rời khỏi.
Thấy vị công tử kia cười mỉm nhìn hắn.
Không nói chuyện.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者