Đi đến khách sạn, Thôi Thành lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện Đái San gọi cho hắn đã vài cuộc điện thoại ——
"Này, vợ, em tìm anh..."
"Anh là cái tên đại ngu ngốc! Anh vẫn ổn chứ, không có chuyện gì phải không!?"
Đái San ở đầu bên kia điện thoại rít gào lên tiếng, kém chút nữa nói đến Thôi Thành choáng váng!
"Anh không có chuyện gì cả, em hoảng cái gì chứ, em đừng khóc nha! Anh đây vẫn rất tốt, hơn nữa còn có chuyện tốt muốn nói cùng em này..."
"Anh từ từ hãy nói, cái tên đại ngu ngốc này!"
Đầu bên kia Đái San khóc lóc ngừng lại lời nói của hắn, nức nở nói, "Anh có biết hay không, chúng ta đều bị Bùi Dục lừa!"
Thôi Thành sửng sốt: "Em nói cái gì?"
Hắn xoay người, ngẩng đầu nhìn về hướng tòa nhà khách sạn, Tô Hồng còn đang ở phía trên đó... Nói là có một số việc nhỏ muốn nói riêng với Bùi Dục, nên lúc này hắn mới sớm rời đi.
Bùi Dục lừa mình sao?
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者