"Người chẳng lẽ đã quên chuyện lần trước sao!"
Tô Lung Nguyệt đột nhiên nghe được câu này, cơn giận trong lòng đột nhiên giảm xuống không ít.
Nhưng hắn trừng mắt. thấy Tô Hồng thở hồng hộc, đôi mắt màu hổ phách kia đang trừng trừng nhìn mình, ngọn lửa khác lại đột nhiên bùng lên.
Tô Hồng nhìn thấy, chính là vị Hoàng thúc này trước nay đều hiểu biết đúng mực, thận trọng từng bước, đột nhiên mím chặt môi.
Đôi mắt thâm trầm như trân châu đen, dường như có mạch nước ngầm đang cuộn trào.
Bỗng dưng, Tô Lung Nguyệt chậm rãi vươn tay, ấn trên đai lưng Tô Hồng:
"Hoàng thượng canh cánh trong lòng về chuyện đó, không tiếc đi quán Nam Phong kia học tập, thần... tự nhiên muốn trải nghiệm thành quả của Hoàng thượng một lần."
Tô Hồng kinh ngạc.
Mặt mũi tỏ vẻ: Sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy!?
Hắn lập tức đẩy tay kháng cự, không ngờ vẫn còn vô sỉ hơn, Tô Lung Nguyệt đột nhiên kéo đai lưng của hắn xuống, nâng hai cánh tay Tô Hồng lên.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者