Cô vừa ôm Điềm Điềm ngồi lên xe, Phó Thời Khâm cũng cẩn thận ôm Hữu Hữu đang ngủ say ngồi xuống ghế sau xe.
Phó Thời Dịch tự giác ngồi xuống ghế lái phía trước, thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu quan sát hai đứa bé ngồi phía sau một cái.
"Phó tiểu nhị, cậu có thể đừng ôm hài tử kiểu đó không, ôm nó như vậy nó sẽ ngủ không thoải mái."
Phó Thời Khâm điều chỉnh tư thế ôm một chút, nói với người phía trước.
"Cậu cứ chuyên tâm lái xe của cậu đi, đừng cứ nhìn phía sau mãi thế, xảy ra chuyện cậu chịu trách nhiệm?"
Phó Thời Dịch bị cậu ta nói như vậy, nghĩ đến cháu trai và cháu gái đều ngồi ở phía sau, lập tức thu con mắt đang nhìn phía sau lại, chuyên chú làm tài xe.
Phó Thời Khâm yêu thích không buông tay mà cúi đầu nhìn cháu trai bé nhỏ ngủ say trong ngực cậu ta, "Cái mũi này, con mắt này của Hữu Hữu đều rất giống anh trai tôi lúc bé."
"Tính tình cũng giống." Cố Vi Vi cười khẽ nói.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者