"Đông!"
Không để ý tới mọi người đang ngốc trệ trong đại điện, Tôn Hằng tiện tay run lên, khí linh Trấn Hồn Đỉnh đã xuất hiện trước mặt hắn.
Đây là một nam tử dáng người cao gầy, khí tức âm lãnh, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy lạnh lẽo.
Thực lực, mặc dù không thể so với chân tiên, nhưng mạnh hơn Nguyên Thần.
Nhưng lúc này bản thể của nó nằm trong tay Tôn Hằng, nên không dám vọng động, thành thật đứng ở một chỗ.
"Trấn Hồn Đỉnh?"
"Vâng."
Nam tử cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
Loại biểu hiện này của nó, thật ra lại khiến Tôn Hằng tò mò hơn, lập tức lấy tay sờ cằm, nói: "Hình như ngươi biết ta?"
"Từng thấy một bức họa vẽ tiền bối."
Trấn Hồn Đỉnh bị quản chế, hiện ra vẻ thành thật: "Kiếm Môn Tôn Hằng, từng mất tung tích ở bên ngoài."
"Không ngờ ta lại có danh tiếng như vậy."
Tôn Hằng gật đầu, cũng không ngoài ý muốn.
Dù sao, hắn cũng coi như là có quen biết với Chu Tử Du.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者