Trong mắt ba người Trịnh Ngọc, thì thanh kiếm kia uy năng cuồn cuộn vô biên, sợ có thể đơn giản bổ ngọn núi làm hai, chém nát biển rộng.
Nhưng thanh kiếm này, chém tới trán của Kim Viên, chỉ có thể tạo thành một chút gợn sóng, sau đó tan thành mây khói.
May mà, vẫn có một chút tác dụng.
Một đòn này, khiến cho con Kim Viên khổng lồ kia muốn tỉnh lại.
"A…"
Bờ môi của Kim Viên khẽ chuyển động, tiếng thở dốc như thiên lôi rít gào, chỉ một động tác rất nhỏ, nhưng dường như có thể khiến cho toàn bộ thế giới gợn sóng.
"Vù…"
Kim Viên mở mắt ra, nhật nguyệt phóng lên trời, uy áp vô hình cũng xuất hiện, bao phủ bốn phương.
"Ta ngủ say lâu như vậy?"
Tôn Hằng giật mình từ tỉnh dậy, đôi mắt chỉ thoáng mê mang, đã lập tức khôi phục tỉnh táo.
Đối với những người vô tình đi vào trong ảo cảnh, hắn cũng rất rõ ràng.
Bao gồm cả sự nghi hoặc, mê mang của Kiếm thư sinh, cũng với những thứ khắc sâu vào trong trí nhớ, hắn cũng hiểu rõ.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者