Một tay Hoắc Thiệu Hằng nắm thành nắm đấm, đưa lên che miệng bật cười, không phản bác cũng không chấp nhận câu nói của Hà Chi Sơ: "Xem ra chúng ta hiểu hai chữ 'chăm sóc' này theo nghĩa khác nhau rồi."
"Cảm phiền nói rõ hộ." Hà Chi Sơ lạnh nhạt nói, để xem xem anh có thể ba hoa được đến thế nào.
"Nếu Niệm Chi đã đi theo tôi thì thứ tôi muốn dạy cho cô ấy là năng lực sống độc lập, chứ không phải là kiểu 'đứa trẻ to xác' trưởng thành rồi vẫn không biết gì cả." Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng nói với vẻ rất thản nhiên, nhưng ý trào phúng lộ rõ trên mặt.
Hà Chi Sơ mím môi, dằn cơn giận trong lòng xuống, nghiêng người tới bàn uống nước phía trước lấy ly cafe của mình, cầm trong tay rồi từ từ nhấp hai ngụm, sau đó mới cười xùy một tiếng, cất giọng lạnh lùng nói, "Niệm Chi không phải người ngu ngốc, cho dù chăm sóc thế nào cô ấy cũng sẽ không trở thành một 'đứa trẻ to xác', quan trọng là phải xem sự chăm sóc của anh có tâm hay không."
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者