webnovel

Chương 116: Biển cả tĩnh lặng, ngượng ngùng xấu hổ

編輯: Nguyetmai

"Ha ha! Vừa rồi để cho Lữ Dung Dung đắc ý như vậy, còn muốn mách lẻo cô giáo chúng ta nữa, hừ hừ, giờ cậu ta đang phải ăn quả đắng đấy thôi! Đây gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự làm tự chịu."

Trần Hinh Di cũng nghịch ngợm cười trộm hai tiếng, hơn nữa cô ấy giơ ngón cái lên nói với Vân Tiên: "Vẫn là Tiên Tiên nhà mình lợi hại nhất!"

Vân Tiên híp mắt, cười đáp lại Trần Hinh Di.

Nhìn Trần Hinh Di hoạt bát đáng yêu, cô lại nhớ tới Lữ Phi Yến còn đang ở trấn Tân Giang.

Lữ Phi Yến là người bạn thật lòng thật dạ đầu tiên đối tốt với cô sau khi cô sống lại.

Nhưng không biết Lữ Phi Yến sống ở trấn Tân Giang có vui vẻ không.

Còn có các bạn ở đội bóng rổ nữa.

Hẹn gặp lại vào một năm sau.

Một tuần lễ nhanh chóng trôi qua, hiện tại, mỗi ngày Vân Tiên đi học đều ngủ tít mít, vì thành tích của cô rất xuất sắc nên giáo viên cũng nhắm mắt làm ngơ.

Có lẽ mấy ngày đầu khi mới sống lại, cô rất chăm chú nghe giáo viên giảng bài trên lớp.

鎖定章節

在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者

下一章