Lúc trước, Lục Húc Dương chỉ cần ném chất độc ra thì bất cứ võ giả nào có tu vi thấp hơn lão ta đều sẽ hôn mê ngã xuống, mất đi năng lực phản kháng. Nhưng hôm nay cách này lại mất tác dụng với Hề Nguyệt.
Khuôn mặt Lục Húc Dương tái nhợt, nhìn thiếu niên đứng trong làn khói kịch độc màu xanh tím với nét mặt vẫn luôn bình thản, thậm chí trong ánh mắt hắn còn có vẻ châm biếm, khiến ngọn lửa đố kỵ trong mắt lão ta càng dữ dội thêm: "Ngươi đã dùng báu vật đất trời gì rồi nên mới có thể bách độc bất xâm đúng không?"
Trả lời lão là nụ cười châm chọc, chế nhạo của người thiếu niên: "Đối phó với chút khói độc vớ vẩn này của ngươi, ta còn cần phải dùng đến thuốc trợ giúp nữa sao? Lục hội trưởng, ngươi chưa từng nghe câu, núi cao còn có núi cao hơn sao? Hay là ngươi làm hội trưởng lâu quá rồi nên thật sự cho rằng khả năng y thuật và độc dược của bản thân là thiên hạ vô địch?"
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者