webnovel

052 Quán trà Vạn Phong

編輯: Nguyetmai

Lúc này ở một gian phòng riêng trên tầng hai của quán trà Vạn Phong nằm ở góc chéo đối diện Thánh Đức Đường có hai người đang thưởng thức trà ngon, chăm chú quan sát cảnh tượng xảy ra dưới Thánh Đức Đường.

Ngay khi nhìn thấy cảnh cậu thiếu niên vốn đang hấp hối sau một hồi nghỉ ngơi lại sức được một bé gái đỡ đứng dậy, người đàn ông trung niên trong phòng đột ngột đứng phắt dậy.

Chén trà đổ lăn trên bàn, làm ướt cả quần áo ông nhưng ông lại không hề cảm thấy gì.

Người này chính là Âu Dương Chí Hùng, là Đại tướng quân uy vũ, tiếng tăm lẫy lừng khắp nước Kim Lăng, cũng là cha của Âu Dương Hạo Hiên - người được chẩn đoán là kẻ tàn tật đứt kinh mạch.

"Không thể nào… không thể nào! Sao có thể như vậy được?!" Âu Dương Chí Hùng lẩm bẩm nói: "Ngay cả thầy Nạp Lan cũng khẳng định không thể chữa được bệnh này, sao giờ lại xuất hiện người có thể chữa khỏi được cơ chứ?"

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt ông lại ánh lên sự mong mỏi cùng sự hoảng hốt, kích động hệt như vừa bắt được cái phao cứu mạng vậy. Còn chàng trai trẻ tuổi ngồi đối diện Âu Dương Chí Hùng lại rũ mắt xuống, nhìn bóng dáng đã biến mất bên ngoài cửa sổ, khóe miệng nở ra một nụ cười gian tà xấu xa.

Âu Dương Chí Hùng kích động đi qua đi lại mấy vòng khắp phòng thì thuộc hạ ông phái đi khi ấy mới trở về bẩm báo.

"Đã xác nhận, thiếu niên kia vốn dĩ bị chẩn đoán kinh mạch bị đứt, chứng bệnh hoàn toàn giống với thiếu gia, nhưng hiện tại đã được chữa khỏi. Tuy rằng cậu ta chưa thể đi lại bình thường nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một tuần sẽ hoàn toàn khỏi hẳn."

"Lão gia, thuộc hạ vô dụng, không thể mời được thần y về… Chúng thuộc hạ theo thần y suốt cả con đường, nhưng vừa qua ngã rẽ, lại bị mất dấu."

Âu Dương Chí Hùng bị hai tin tức một tốt một xấu làm cho đứng ngồi không yên, vui buồn lẫn lộn. Ông như rắn mất đầu liếc nhìn khắp nơi trong phòng. Vừa quay đầu ông liền nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên, cười nhạt của chàng trai trẻ ngồi bên bàn, ông bỗng như sực tỉnh, nhớ tới cảnh tượng khi nãy.

Trước khi thần y chữa trị cho thiếu niên ốm yếu kia, ánh mắt nhìn xuống phía dưới của chàng trai trẻ trước mặt sáng quắc lên, trên mặt đột nhiên lộ ra những biểu cảm từ kinh ngạc, nghi hoặc đến dạt dào hưng phấn.

Trước giờ cậu ấy chưa từng lộ ra biểu cảm nào như vậy cả. Hoặc có thể nói, tâm trạng của chàng trai đứng ở vị trí chí cao vô thượng tại nước Kim Lăng này rất hiếm khi dao động như thế. Chẳng lẽ, cậu ấy biết vị thần y thiếu niên kia là ai?

Nghĩ đến đây, Âu Dương Chí Hùng bổ nhào về phía bàn, vội vàng hỏi: "Minh Vương điện hạ, ngài biết vị thần y kia đúng không?"

Chàng trai được gọi là Minh Vương điện hạ ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt tuấn tú khiến chúng sinh điên đảo, lúc này khóe miệng hắn lại cong lên nụ cười hờ hững đầy cuốn hút, chậm rãi nói: "Bản vương cũng không ngờ, lại gặp được người quen."

Âu Dương Chí Hùng nghe vậy liền kích động, vội vàng nói: "Mong Minh Vương điện hạ giới thiệu vị thần y này cho thần biết, chỉ cần thần y có thể trị khỏi bệnh cho Hạo Hiên, toàn bộ chi phí ra sao thì Âu Dương gia cũng sẽ chấp nhận chi trả hết."

Minh Vương nhướng mày, khẽ gật đầu nói: "Âu Dương tướng quân cứ về trước đi, có tin tức gì bản vương sẽ thông báo cho ngươi. Có lẽ trong phủ Âu Dương thực sự có đồ vật mà cô ấy cần…"

Lời nói của chàng trai vô cùng cao ngạo, lãnh đạm, nhưng Âu Dương Chí Hùng lại không dám tỏ ra bất mãn, cũng không dám thể hiện sự lo lắng ra bên ngoài, chỉ liên tục gật đầu, mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên vội vã rời đi.

Minh Vương một mình ở lại quán trà, hắn cho người cầm tách và dụng cụ pha trà mới mang vào. Nhìn ra cánh cửa đã không còn một bóng người, trong mắt hắn lóe lên sự mong chờ tha thiết.

下一章