Quả nhiên, đúng như Hạ Kỳ nghĩ, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Tiểu Miêu Miêu vẫn gật đầu đồng ý.
Cô bé chu đôi môi mọng lên, uể oải nói: "Anh hỏi đi!"
Hạ Kỳ khẽ nhếch mép, móc một viên kẹo từ trong túi quần ra. Viên kẹo này là lúc thay đồ cho Tiểu Miêu Miêu cậu đã móc ra từ trong túi của cô bé, cũng là viên kẹo mà sáng nay Trình Thành đã đưa cho Tiểu Miêu Miêu. Viên kẹo vừa được lấy ra đã thu hút sự chú ý của Tiểu Miêu Miêu.
"Ơ?" Tiểu Miêu Miêu lấy viên kẹo từ tay Hạ Kỳ. Hạ Kỳ không giữ lại, mà để mặc Tiểu Miêu Miêu cầm lấy.
Cô bé cầm viên kẹo nhìn tới nhìn lui mấy lần, đôi mắt to trong veo như nước đầy khó hiểu: "Viên kẹo này không phải Trình Thành đã cho em sao?"
"Đúng vậy!"
Hạ Kỳ gật đầu, hỏi: "Cậu ấy cho em, sao em không ăn?"
"Bởi vì em muốn để dành cho anh!"
Tiểu Miêu Miêu thậm chí còn chẳng hề suy nghĩ mà nói ngay. Hạ Kỳ ngẩn người, ánh mắt trầm mặc nhìn vào đôi mắt thuần khiết lại vô tội của Tiểu Miêu Miêu.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者