Viết xong mười lăm câu, hắn đứng dậy đưa tờ giấy đó cho Hoắc Vi Vũ rồi nói rất nghiêm túc: "Trả cô số câu còn thừa."
Hoắc Vi Vũ cạn lời, cầm lấy tờ giấy hắn đưa, trên giấy viết đúng mười lăm câu, không thừa không thiếu. Cô nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc trái tim trở nên trống rỗng.
Cô nằm trên giường nhìn nét chữ của hắn đến ngẩn người, rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Nửa đêm, cô thấy có điều không ổn, nơi đó hơi ươn ướt. Đoán chừng mình đến tháng thật, cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, quả nhiên quần đã đỏ lòm.
Hoắc Vi Vũ rầu rĩ vì không mang theo băng vệ sinh, mà chỗ này không phải thành phố nên không có cửa hàng tiện lợi 24/24 để đi mua. Hết cách, Hoắc Vi Vũ đành mặt dày tìm đến phòng Cố Hạo Đình. Cô hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Cửa mở ra, Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm. Có lẽ là vì bị gọi dậy nên tóc hắn còn rối, áo sơ-mi đã cởi ba cúc, để lộ xương quai xanh trông thật gợi cảm và biếng nhác.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者