Phía bên kia bờ hồ chỉ có một mình nhà hắn. Nếu như cô nói không phải tới tìm hắn thì giả dối quá. Tình cờ gặp hắn chắc cũng là ý trời rồi.
Cô lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi ra, đưa cho Cố Hạo Đình: "Đồ của anh này."
Cố Hạo Đình cười khẩy, ánh mắt băng giá.
Hắn biết ngay mà! Hắn đưa tay cầm lấy chiếc nhẫn của Hoắc Vi Vũ, ném cho Tương Tử Viện ngồi bên cạnh: "Tặng cho em chơi."
Bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới phát hiện ra Tương Tử Viện đang ngồi cạnh hắn.
Một người đàn ông cao ngạo như Cố Hạo Đình, cả hình thể lẫn mặt mũi đều là món quà trời ban, muốn kiểu con gái nào chẳng có. Hắn không thích cô nữa thì có thể đổi ngay một cô khác. Đàn ông bạc tình thế đấy.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi, nở một nụ cười xán lạn. Con gái cũng có thể như vậy mà.
"Vậy tôi không làm phiền hai người nữa." Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者