Cố Hạo Đình cau mày hất tay cô ra rồi lạnh nhạt bảo: "Chẳng có chỗ nào đẹp."
"Ai cũng khen tôi đẹp mà." Hoắc Vi Vũ thuận miệng cãi lại.
"Bọn họ lừa cô đấy, thế mà cô cũng tin. Cô của lúc trang điểm và lúc tẩy trang trông cứ như hai người hoàn toàn khác nhau. Mà có trang điểm cũng chẳng đẹp. Tự tin thì tốt, nhưng tự tin mù quáng thì người ta cười cho đấy." Cố Hạo Đình nói chẳng hề khách khí.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Đúng là mặt trời mọc đằng Tây thì Cố Hạo Đình mới thích cô mà!
Không biết đã có bao nhiêu đàn bà qua tay hắn, gái đẹp quanh hắn lúc nào chẳng đông như rừng, vị hôn thê nào mà không phải là mỹ nhân tuyệt thế? Đương nhiên là hắn khinh thường món rau xanh như cô rồi. Cô không cần hắn phải hạ mình ngủ cùng.
Hoắc Vi Vũ muốn rời giường, nhưng vừa trở dậy thì đã bị người đàn ông phía sau vòng tay ôm lấy vai. Hắn hơi kéo một cái, lưng cô đã tựa vào lồng ngực rắn chắc kia.
"Bỏ tôi ra." Hoắc Vi Vũ giãy giụa.
在webnovel.com支援您喜歡的作者與譯者